Sau sự kiện Hoàng đại hộ vệ bị ném đồ vào người, lại bị Tiểu Thanh trêu chọc hồi lâu thì ba người bọn họ lại cùng nhau đi về Ngự Thư Phòng.
Bên trong Ngự Thư Phòng, Kim Huyền ngồi sau long án lắc lắc chiếu chỉ trong tay, ngoắc Tiểu Thanh đang đi loạn lại: “Đừng đi lung tung nữa, tới đây.”
Tiểu Thanh bỏ đồ trong tay xuống, chạy tới chỗ Kim Huyền, lại nhìn thứ trong tay hắn, mặt bắt đầu cảnh giác: “Lại muốn làm gì?”
Thiên ơi! Cái tên thất thường này lại muốn bày trò gì đây?
“Không cần sợ! Là đồ tốt!” Kim Huyền tung hứng chiếu chỉ trong tay, không nhanh không chậm nói.
Tiểu Thanh bày ra vẻ mặt ‘ta mới không tin đâu’ cho hắn xem.
Kim Huyền thấy vậy liền hào phóng đưa cho nàng: “Thế nàng tự mình xem đi.”
Tiểu Thanh mặt đầy nghi ngờ lật ra đọc, đọc xong trên mặt nhảy ra thêm một ngàn dấu chấm hỏi.
Nàng tất nhiên không ngu gì mà tự làm khó mình, đặt chiếu chỉ mở toang ra đẩy tới trước mặt hắn: “Chuyện gì đây?”
“Ý trên mặt chữ.
Phong quan cho nàng đó.” Kim Huyền chống cằm, vân đạm phong kinh nói.
“Phong quan cho ta làm gì?” Nàng khó hiểu nhìn hắn.
“Nàng không phải e ngại ở lại không hợp pháp sao, ta chỉ là hợp lí hóa nó một chút thôi.
Sau này nếu ai trong Hoàng cung này có ý kiến thì nàng đem cái này ném vào mặt hắn.”
“Cái này mà gọi là một chút hả?”
“Không sai biệt lắm.” Kim Huyền vuốt cằm, hắn đứng lên vòng qua long án ôm vai nàng: “Được rồi, đi tuyên chỉ thôi.”
Tiểu Thanh chưa kịp tiêu hóa vấn đề đã bị hắn lôi đi, đã vậy tên vô lại nào đó còn cướp luôn công việc truyền chỉ của Lưu công công, tự mình dõng dạc truyền chỉ dưới