Đây là giấc ngủ sâu nhất của Tư Dã kể từ khi khi đến Tân Cương.
Ngủ đến buổi sáng tỉnh lại, nhìn vào những chiếc chăn đã được gấp và cất đi, anh nghĩ những gì xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Anh bàng hoàng đưa tay ra, chạm vào nơi lẽ ra phải đặt tấm đệm.
Đó là nhiệt độ của giường đá, không có nhiệt độ cơ thể.
Vì vậy, thực sự chỉ là một giấc mơ sao?
Anh mím đôi môi hơi nứt nẻ, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên môi dưới.
Cao nguyên Pamir rất khô, không uống nước trong một thời gian dài thì môi sẽ chẳng còn mềm mại.
Môi của Cận Trọng Sơn không mềm mại như anh.
Tối qua...!Không phải giấc mơ, bởi vì xúc giác còn lại trên môi không lừa dối.
Anh thật sự đã hôn Cận Trọng Sơn, mà Cận Trọng Sơn cũng đáp lại nụ hôn của anh.
- Ba ——ba——
Tư Dã vỗ trán, từ từ che mắt lại.
Làm sao một chén Whusu cũng có thể khiến anh lên đỉnh tới mức này, ngốc nghếch báo cáo hết mọi chuyện ra.
Anh căn bản chưa có chuẩn bị tốt, tóm được người ta là không ngừng cái mồm được, khác gì cái tên đểu cáng trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi không chứ?
Chẳng trách Cận Trọng Sơn cảm thấy anh hời hợt.
Bản thân anh là người hời hợt.
Lúc này, cánh cửa bị đẩy ra, ánh nắng cùng bóng người cao lớn tràn vào.
Tư Dã kinh hãi, theo bản năng muốn nằm trở lại giả vờ ngủ, nhưng không kịp.
"Chào buổi sáng."
Cận Trọng Sơn một tay xách ấm đồng đựng trà sữa mặn, một tay bưng một mâm bánh nướng, trên mâm còn giữ hai cái bát.
Đi tới trước bàn, bày ra từng món ăn sáng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trái tim Tư Dã sắp nhảy ra từ lồng ngực, thấy Cận Trọng Sơn mây trôi nước chảy, vội vàng làm bộ như đêm qua không có chuyện gì phát sinh.
"Anh Cận, chào buổi sáng."
Cận Trọng Sơn ngẩng đầu nhìn anh như có ý sâu xa.
“......!Có chuyện gì vậy? ”
"Không có, chỉ là có hơi tò mò."
Tư Dã kinh ngạc, Cận Trọng Sơn cũng sẽ có lúc tò mò sao?
Sau chuyện ẩu tả ngày hôm qua, bây giờ anh rất cẩn thận, thành thật quỳ gối ngồi trên chăn, hai tay còn đặt ngay ngắn ở đầu gối.
Cẩn thận hỏi: "Tò mò cái gì?" ”
Ánh mắt Cận Trọng Sơn hàm chứa ý cười nhẹ nhàng, "Ngày hôm qua gọi anh, vừa ngủ dậy đã biến thành anh Cận rồi."
Tư Dã thẳng lưng.
Nói thế thì anh biết trả lời thế nào?
"Đi rửa mặt đi." Cận Trọng Sơn không nắm không buông, thoải mái nói: "Hôm nay dậy muộn, chỉ có bữa sáng Tajik truyền thống, ăn tạm đi."
"Không sao không sao, em thích trà sữa muối!" Tư Dã vội vàng mang giày vào, không nhìn Cận Trọng Sơn, chạy thẳng về phía phòng vệ sinh.
Nếu lúc này anh không vội vàng như vậy, có lẽ anh có thể nhìn thấy đôi lông mày hơi nhướng lên của Cận Trọng Sơn.
Lần này Tư Dã rửa mặt mất rất nhiều thời gian.
Đứng bên cạnh bồn rửa trong sân mở ống kính phía trước, lúc thì kén chọn kiểu tóc, lúc thì xem răng có đủ trắng sáng hay không, khóe mắt có ghèn chưa rửa sạch hay không.
Lâu đến nỗi những con cừu tụ tập xung quanh anh kêu bebe
"Nào, chụp một tấm với anh đây."
Anh ngồi xổm xuống, mu bàn tay làm hình cây kéo với ống kính nói "Ya", một tay giơ điện thoại lên thật xa.
Đang định quay thì thấy trong ống kính xuất hiện một đôi chân dài.
Cận Trọng Sơn ngồi xổm sau lưng cừu, toàn bộ mặt ở trong ống kính, tay phải đối diện với ống kính làm động tác "Ya".
Vành tai Tư Dã cơ hồ lập tức biến thành màu đỏ, ấn liên tục mấy cái, chỉ có một cái miễn cưỡng coi như rõ ràng.
Cận Trọng Sơn đứng lên, "Trà sữa sắp nguội rồi.
”
" Tới đây!" Tư Dã đi theo vào phòng, bưng bát lên uống ừng ực.
Sau đó nghi hoặc nhìn bát, lại nhìn về phía Cận Trọng Sơn.
"Anh, có phải anh quên cho muối không?"
Lúc mới đến huyện Tháp còn chưa quen, trà sữa ở đây thế mà lại có muối.
Nhưng ngày nào cũng uống sẽ chuyển sang nghiện.
Sữa mới vắt, trà cũng mới pha, chỉ thêm muối, so với một ly trà sữa mấy chục tệ trước kia của anh khỏe mạnh hơn nhiều.
"Ừm." CậnTrọng Sơn bình tĩnh nhìn qua, "Hôm nay thêm kem.
”
Tư Dã nên cảm ơn Cận Trọng Sơn đã không nói ra những lời này khi anh uống.
Nếu không anh sẽ phun thẳng ra mất.
"Sữa, sữa, kem!"
Cận Trọng Sơn đã bắt đầu ăn bánh nướng, bình tĩnh như không biết trà sữa thêm kem là có ý gì.
Tư Dã cảm thấy dáng vẻ ngạc nhiên của mình thực sự rất ngu ngốc nên nhanh chóng kìm nén cảm xúc của mình, cũng cầm lấy một cái bánh nướng bẻ từng chút một.
Nhưng hôm nay ngay cả bánh nướng cũng đối nghịch với anh, nướng cứng quá, thế mà không bẻ được.
Nếu là bình thường anh đã kêu anh Cận dài anh Cận ngắn, để Cận Trọng Sơn giúp.
Bây giờ thì xấu hổ.
Tầm mắt Cận Trọng Sơn quét tới, cũng không hỏi, bẻ xong bỏ vào trong bát anh, lại cầm lấy những miếng bị anh bị anh bẻ vỡ.
Đây đã là ngày thứ tư bọn họ đến huyện Tháp, hơn nữa ngày làm giấy chứng nhận, thời hạn bảy ngày đã qua năm ngày.
Chậm nhất là ngày mốt sẽ trở về Kashgar.
Tư Dã cân nhắc trở về làm giấy chứng nhận biên phòng sẽ lâu hơn chút, lại cảm thấy Cận Trọng Sơn chạy tới chạy lui rất phiền phức.
"Anh, thương lượng với anh." Ăn sáng xong, khi đi dạo quanh Tháp Nhĩ Hương mà không có mục đích, Tư Dã nói bằng giọng điệu công việc.
Cận Trọng Sơn nghe được nhưng không đếm xỉa tới, đi tới dưới một gốc cây mơ, vẫy vẫy tay với anh.
Dưới cành cây tráng kiện treo xích đu bằng gỗ, dây thừng là dây thừng dày bằng hai ngón tay người lớn, trông đơn giản mà chắc chắn.
Lần cuối cùng Tư Dã chơi xích đu là khi còn bé, lúc ngồi lên có hơi không được tự nhiên.
Anh là một tên đàn ông cao một mét tám, sao còn chơi loại đồ chơi của con gái này?
Nhưng Cận Trọng Sơn ở một bên đẩy anh, trong gió là hương vị ngọt ngào của quả mơ chín, anh nâng chân lên, rất nhanh thích ứng với chuyện một tên đàn ông một mét tám cũng sẽ đu dây.
"Thương lượng chuyện gì?" Cận Trọng Sơn hỏi.
"Giấy chứng nhận biên phòng của em ngày mốt sẽ hết hạn, nhưng em còn muốn ở lại huyện Tháp một thời gian nữa, muốn mượn chiếc Buick của anh lái đi, làm xong em về."
"Không cho mượn."
"......"
Cận Trọng Sơn tăng sức tay, xích đu càng cao.
Lúc đầu Tư Dã chỉ cầm hờ hai sợi dây thừng, bây giờ hai tay nắm chặt, sợ bị văng ra ngoài.
Gió thổi qua tai, cảnh vật trước mắt thay đổi như kính vạn hoa giữa trời xanh, núi tuyết, mơ và đất nâu.
"Anh ơi, anh!" Mở miệng đã bị rót hương mơ ngọt ngào.
Mặc dù mượn xe không thành công, nhưng khi cả người được quăng lên cao, lại cấp tốc lui về phía sau kích thích làm cho Tư Dã mù quáng thoải mái hẳn lên.
Anh không ngừng cười, không ngừng hét lên, "Anh! Thả em xuống! Em sắp bay ra ngoài! A! Anh—"
Khi anh hạ xuống lần nữa, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo anh.
Trái tim anh như vẫn còn dừng lại ở trên không trung điên cuồng đập loạn, linh hồn của