Từ huyện Tháp hướng đến đèo Hồng Kỳ Lạp, lúc đầu coi như bằng phẳng.
Tư Dã rất muốn thử làm tài xế, nhưng Cận Trọng Sơn từ chối nhường ghế lái cho anh.
"Lát nữa sẽ không dễ lái."
Khi độ cao tăng lên, những đám mây dường như hạ cánh trên mặt đất.
Đồng cỏ hai bên đường chuyển từ màu xanh sang màu cỏ vàng, rồi nâu rồi vàng, cuối cùng phủ một màu trắng xóa.
Tư Dã nằm sấp trên cửa sổ xe, "Mẹ kiếp! Có tuyết! ”
Lúc này con đường đã trở nên rất chật hẹp, phủ một lớp tuyết không tan, trộn lẫn với bùn đất, ở giữa còn có vết bánh xe, nhìn rất bẩn.
Cận Trọng Sơn hỏi: "Còn muốn lái xe không? ”
Tư Dã thú nhận, " Như này em không lái được."
Anh sợ nhất phải lái loại đường núi đầy tuyết này, chưa kể còn lầy lội, rất dễ trượt ngã.
Lại lái thêm một đoạn, thế giới đã biến thành một mảnh trắng xóa.
Con đường phủ đầy tuyết trắng, dọc theo dãy núi đều là núi tuyết, bởi vì độ cao đủ cao, không giống như ở huyện thành, còn có thể nhìn thấy nửa dưới màu xám đen của núi tuyết.
Tư Dã liếc mắt nhìn lại, ngọn núi tuyết được bao phủ bởi một lớp bạc từ đầu đến chân.
Bầu trời có màu xanh xám, những đám mây dày đặc bao phủ một vùng trời rộng lớn.
Thoạt nhìn, không thể phân biệt được đâu là mây, đâu là tuyết.
Những đám mây ở dưới chân, nhưng tuyết được giữ bởi những ngọn núi trên bầu trời.
Tư Dã mở cửa sổ xe ra một khe hở, tiếng gió gào thét và không khí lạnh thổi vào như đạn đại bác.
Anh vội vàng đóng lại, sờ sờ khuôn mặt tê dại của mình, "Bên ngoài lạnh như vậy sao? Bây giờ là tháng bảy rồi đấy!"
Trong xe có điều hòa không khí, nhiệt độ không đổi, bên ngoài lại là gió thổi điên cuồng và tuyết đổ ầm ầm.
"Không có gì lạ cả, em chơi ở Nam Cương đủ rồi thì có thể đi một chuyến tới đường cao tốc Độc Khố."
"Từ Khố Xa ở Nam Cương đến Độc Sơn Tử Bắc Cương, ở giữa đi qua Ba m Bố Lỗ Khắc, vượt qua Thiên Sơn.
Đồng cỏ mùa hè đến tuyết rơi vào mùa đông, chỉ mất một ngày."
Tư Dã biết đường cao tốc Độc Khố, đây là một con đường chỉ có mùa hè mới mở cửa toàn bộ hành trình, hầu như mỗi hướng dẫn đều đề cập tới.
"Vậy chúng ta sẽ đi cùng nhau chứ? Đường dễ em lái xe, đường khó anh lái.
Đến Độc Sơn Tử, còn có thể đi Y Lê, A Lặc Thái ở phía bắc.
”
Tư Dã càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này rất đẹp.
Cứ đi một vòng như vậy, vội vàng trước khi đường cao tốc Độc Khố đóng cửa trở lại Kashgar, gần như có thể nhìn thấy cảnh mùa thu của cao nguyên Pamir.
Cận Trọng Sơn lại không nói gì.
Tư Dã tự mình hưng phấn xong, phát hiện ra có gì đó không đúng, nghiêng người, "Anh? ”
"Anh không lên đường cao tốc Độc Khố." Cận Trọng Sơn nói rất bình tĩnh, giọng điệu cũng rất bình thường, nhưng không có chỗ để thương lượng, "Nhưng anh có thể đưa em đến Khố Xa.
”
Lúc đầu, Tư Dã nghĩ hẳn là Cận Trọng Sơn đã chạy quá nhiều tuyến đường du lịch, chán nhìn đường cao tốc Độc Khố rồi.
Nhưng nghĩ lại, chẳng phải Cận Trọng Sơn đã đi tuyến từ Kashgar đến huyện Tháp rất nhiều lần hay sao?
Đang muốn hỏi vì sao, cuối tầm nhìn xuất hiện một dãy phòng ốc thấp bé.
Trong thế giới trắng xóa bao la, những ngôi nhà ấy trông cô độc và vững chãi lạ thường.
"Anh, đó là cái gì vậy?"
Tốc độ xe chậm lại, Cận Trọng Sơn nói: "Nơi ở tạm thời của người bảo vệ biên giới.
”
Tư Dã mở to hai mắt, "Nhưng nơi này chẳng có gì cả!"
Chỉ có những đám mây đang dâng trào, chỉ có tuyết rơi không bao giờ kết thúc.
Chỉ có những ngọn núi im lặng, chỉ có gió dài không ngừng nghỉ.
Chỉ có đường biên giới kéo dài.
Cận Trọng Sơn nói: "Ừ.
Nhưng dù sao cũng phải có người canh giữ ở đây.
”
Chiếc xe lăn bánh vào một con đường hẹp và xóc nảy trên tuyết.
Nhà gỗ càng ngày càng gần, Tư Dã mới thấy rõ bên ngoài nhà gỗ còn có một con ngựa, hai con chó béc giê đang sủa to về phía bọn họ.
Người trong nhà nghe thấy động tĩnh, mở cửa đi ra, thấy là xe quen vội vàng vẫy tay.
Cận Trọng Sơn dừng xe, nghiêng người từ ghế sau lấy quần áo bông, ném vào trong ngực Tư Dã.
Trong quần áo bông còn bọc cái mũ thổ mã khắc.
Trong xe chật chội, không tiện mặc quần áo quá dày, Cận Trọng Sơn thấy Tư Dã lăn qua lăn lại trên ghế phụ bèn lấy mũ thổ mã khắc lại, gấp vành mũ rồi đội cho Tư Dã.
Lớp lông cừu dày che kín mặt và tai, Tư Dã ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của Cận Trọng Sơn.
Cận Trọng Sơn cười cười, vỗ vỗ đỉnh đầu anh, "Mặc xong thì xuống xe."
Cửa xe mở ra, Tư Dã suýt nữa bị thổi bay ra khỏi xe.
Cũng không phải anh yếu đuối như con gái, chỉ là trước đây chưa từng bị thổi bay thế này, cơ thể tạm thời chưa quen được.
Cận Trọng Sơn vòng qua từ ghế lái, mặc đồ đen, đeo kính râm che mặt, đúng lúc nhìn thấy Tư Dã bị gió thổi ngược ra sau, khóe môi cong lên, khom lưng nắm chặt tay Tư Dã.
Tư Dã cảm thấy có chút mất mặt, nhưng được nắm tay lại rất vui, anh cố gắng đứng vững lần mò trong túi, kính râm đâu?
Không có trên người, trong xe cũng không tìm thấy.
Trời tuyết rơi này, không đeo kính râm thì không được.
Cận Trọng Sơn lấy ra một cặp từ trong xe: "Đeo vào.
”
Tư Dã có hơi ám ảnh sạch sẽ, kính râm này là kính phản quang, không giống phong cách Cận Trọng Sơn.
Nếu như là của người khác để quên ở trên xe của Cận Trọng Sơn, vậy anh thà không đeo còn hơn.
Nhìn ra băn khoăn của Tư Dã, Cận Trọng Sơn trực tiếp đẩy chân kính ra, đeo lên sống mũi của Tư Dã, "Cổ Lệ Ba Y đưa, bà nói đẹp nhưng anh không đeo nhiều.
”
"À." Tư Dã ngoan ngoãn đeo vào.
Những người bảo vệ ăn mặc dày hơn tất cả họ, một nụ cười đơn giản nở rôi trên khuôn mặt, nói một chuỗi tiếng Tajik.
Hai con chó béc giê đen chạy theo, một con nhào lên người Cận Trọng Sơn, một con chạy vòng quanh Cận Trọng Sơn, cái đuôi lắc rất nhanh, còn phát ra tiếng kêu ư ử.
Tư Dã: "..."
Con này đang làm nũng hả?
Người lính biên phòng trông khoảng năm mươi tuổi, có thể không nói được tiếng phổ thông, Cận Trọng Sơn đã nói tiếng Tajik với anh ta.
Tư Dã nghe không hiểu, đành phải yên lặng làm culi, giúp chuyển thịt bò và cừu vào nhà gỗ.
Trong nhà có bếp lò, kê mấy cái giường, tuy đơn giản nhưng được dọn dẹp rất ngăn nắp.
Người bảo vệ rót nước nóng cho họ chuẩn bị nước cho bọn họ tắm.
Cận Trọng Sơn không cho anh tắm, Tư Dã cảm thấy Cận Trọng Sơn nói có thể là bọn họ sẽ sớm rời đi.
Quả nhiên, sau khi dọn một ít thịt bò và cừu, nghỉ ngơi hơn mười phút, Cận Trọng Sơn bèn tạm biệt những người bảo vệ.
Những người bảo vệ biên giới nhiệt tình đưa họ đến bên cạnh xe, và chú chó đen đi theo.
Ngắn ngủi 15 phút đồng hồ, chúng nó đã quen thuộc với Tư Dã, đối tượng làm nũng đổi từ Cận Trọng Sơn sang Tư Dã.
Tư Dã ngồi xổm xuống, xoa đầu chúng, cọ trán với chúng.
Thẳng đến khi Cận Trọng Sơn chạm vai anh, "Đi thôi."
Xe chạy trở lại đường cao tốc, trong gương chiếu hậu, người bảo vệ cưỡi ngựa hộ tống bọn họ một đoạn đường, hai chú chó đen mạnh mẽ chạy trong tuyết.
Tương phùng ngắn ngủi, đã làm cho Tư Dã đỏ hốc mắt.
Cận Trọng Sơn nói: "Có nhớ trước đây anh đã nói, người Tajik yêu quê hương mình không? ”
"Ừm, anh đã nói họ không chỉ cắm cờ ở nhà, mà còn