Vào buổi trưa, tiếng ồn của thành phố cổ Kashgar vang lên.
Phòng trà lâu đời trăm năm bùng nổ tiếng nhạc, chào đón một làn sóng khách mới nghe danh mà đến.
Tư Dã trở mình, thay đổi từ đối mặt với bức tường sang hướng về phía cửa sổ.
Nắng hè đổ bóng đỏ sẫm lên mi mắt.
Anh theo bản năng giơ tay lên che ánh sáng, sau đó mới tỉnh dậy từ giấc mơ ngọt ngào.
Mở mắt ra, lông mi được ánh sáng chiếu vào trong suốt như lông vũ.
Ký ức dường như vẫn còn ở bên hồ Bạch Sa lúc rạng sáng.
Tư Dã nheo mắt nhìn mặt trời, thẳng đến khi vì đau người mà tỉnh hẳn, đồng tử bị ánh sáng lọc thành màu trà đột nhiên thu hẹp.
Anh đột ngột ngồi dậy, cảm giác kỳ lạ liên quan đến đau đớn và thỏa mãn kích thích dây thần kinh của anh một cách mãnh liệt.
Anh vô thức sờ sờ phía sau, những chuyện phát sinh lúc nửa đêm đột nhiên mơ mơ màng màng hiện rõ ra trong đầu.
Anh và Cận Trọng Sơn đã làm ở bên hồ Bạch Sa, nơi anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh không nhớ mình rời hồ Bạch Sa lúc mấy giờ.
Cận Trọng Sơn để anh nằm ở ghế sau, anh lại muốn cậy mạnh, nhất định phải ngồi ở ghế phụ.
Cận Trọng Sơn hạ ghế phụ ở mức thấp nhất, còn đặt tất cả đệm trên xe vào giữa anh và ghế ngồi.
Lái xe nhanh nhưng êm ái, khi đi qua trạm kiểm soát, anh vừa mở cửa thì đã thấy bàn tay của Cận Trọng Sơn đưa ra trước mặt.
Sau một loạt kiểm tra định kỳ, anh trở lại xe, anh không thể nhớ rõ ràng phần còn lại của cuộc hành trình.
Chỉ nhớ khi đi vào Kashgar, hầu như không có người đi bộ trên đường.
Không thể nào lái xe đến cửa hàng tạp hóa của Cận Trọng Sơn, mà anh lại mệt mỏi không chịu nổi, dường như là Cận Trọng Sơn ôm anh đến đây.
Phòng ngủ này.
Tư Dã hoàn thành ký ức, nhịp tim tăng vọt, anh cúi đầu nhìn, trên người đã đổi thành đồ ngủ.
Anh rất ấn tượng với tắm và thay quần áo.
Quần áo là do chính anh mặc, nhưng khi tắm rửa, anh dán chặt Cận Trọng Sơn, hai tay vòng quanh cổ Cận Trọng Sơn.
Trong chuyện làm nũng với bạn trai sau khi phát sinh quan hệ, con người dường như luôn vô sư tự thông.
Tư Dã nhìn về phía nửa giường kia.
Khăn tắm mùa hè được ném qua loa bên mép giường, cùng kiểu khác màu với cái anh đang che.
Tối hôm qua, Cận Trọng Sơn cũng ngủ ở đây.
Họ đã từng ngủ cùng nhau trên chiếc giường đá, từng ngủ qua giường lớn của khách sạn, lần này lại là chân chính cùng giường chung gối.
Vậy vị Cận tiên sinh đã cùng chia sẻ thân thể với anh, sáng sớm đã đi đâu?
Tư Dã xuống giường thử đi vài bước.
Mặc dù có một số cảm giác khó chịu không thể tránh khỏi, nhưng không phải là không thể chịu đựng được, cũng không đến mức để những người không biết chuyện nhìn ra được.
Vừa mở cửa, một mùi hương quen thuộc thoang thoảng trong không khí.
Trong một khoảnh khắc, anh không thể nhớ mùi hương đó là gì.
Những ngôi nhà trong thành phố cổ hầu như đã được chuyển đổi thành homestay hoặc cửa hàng đầy phong cách dân tộc, nhưng hiệu quả cách âm không tốt.
Tư Dã nghe thấy tiếng rao bán bên ngoài, nhớ tới bên ngoài cửa hàng Cận Trọng Sơn là chợ mà người dân địa phương mỗi ngày đều ghé thăm.
Cửa hàng ở lầu một, sân và phòng vệ sinh nhà bếp cũng ở lầu một, Tư Dã đi xuống dưới lầu, vừa mới xuống hai bước thang đã nhìn thấy Cận Trọng Sơn.
Khoảnh khắc tầm mắt chạm vào nhau, Tư Dã theo bản năng quay đầu lại.
Ban đêm có bao nhiêu phóng đãng, ban ngày có bấy nhiêu e lệ.
Anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể dung nạp Cận Trọng Sơn tới mức đó.
Không ngờ mình lại bày ra tư thế gần như nguyên thủy như vậy trong xe.
Không thể tưởng tượng được mình có thể phát ra loại tiếng kêu không nên thuộc về mình.
Khi đêm tối vất vả của bọn họ được thay thế bằng ánh nắng mặt trời, anh đột nhiên không thể nói chào buổi sáng với Cận Trọng Sơn như bình thường.
"Chào buổi sáng." Cận Trọng Sơn đã đi tới trước mặt anh, đứng thấp hơn anh một bậc.
Anh đảo mắt trái phải, nhưng hơi thở của Cận Trọng Sơn bao phủ lấy anh, cuối cùng anh không thể không quay mặt lại.
Một bước bậc thang đã cho họ cơ hội để đối mặt với nhau.
Tư Dã không chịu nổi cái nhìn gần gũi như vậy sau khi nhấm nháp thân thể đối phương, vừa muốn đảo mắt, lại bắt được ánh mắt tìm kiếm đầy ẩn ý của Cận Trọng Sơn.
Đổi lại trước kia anh sẽ không rõ Cận Trọng Sơn đang quan sát cái gì.
Nhưng bây giờ, anh dường như đã giác ngộ chỉ sau một đêm, chỉ trong nháy mắt, anh đã hiểu được tâm tư của Cận Trọng Sơn.
Cái này! Cái này! Mình!
Ở đây! Xem xem! Cậu! Đau! Không!
Hai má Tư Dã đỏ bừng, biến hóa này tự nhiên lọt vào trong mắt Cận Trọng Sơn.
Hồ nước màu xanh xám xẹt qua một tia sáng, tâm tình rất tốt.
Cũng may Cận Trọng Sơn không hỏi ra, chỉ nói: "Đến ăn sáng đi.
”
Tư Dã đi theo xuống lầu, sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh mới nhận ra mùi thơm mà mình vừa ngửi thấy là đến từ đâu.
Cận Trọng Sơn thế mà hấp một bát trứng thịt tôm lớn như chậu rửa mặt của trẻ con cho anh!
Kashgar cách xa biển, nhưng có thể mua tôm sống ở chợ Tân Thành.
Lớp canh trứng có màu vàng nhạt, mềm mại như bánh pudding, phía trên trải tôm cuộn tròn, đầy đặn, tỏa ra mùi dầu mè nồng đậm.
Cận Trọng Sơn cầm hai cái thìa, một cái đưa cho Tư Dã.
Tư Dã tiếc không ăn, rất tục tĩu cầm điện thoại di động tìm góc độ nửa ngày trời.
Thấy Cận Trọng Sơn muốn lên tiếng, Tư Dã vội vàng nói: "Ăn đây, ăn đây."
Điện thoại di động lại rung lên, ảnh đại diện của Cận Trọng Sơn hiện ra.
Tư Dã không rõ lúc này Cận Trọng Sơn gửi gì cho anh, mở ra xem, thì ra là canh trứng vừa mới ra lò!
Cận Trọng Sơn nói: "Ăn được chưa?"
Bức ảnh kia nhìn thế nào cũng đẹp, không chỉ vì nó vừa được hấp mà còn vì góc độ và bộ lọc đã được điều chỉnh thông qua các hướng dẫn trên mạng.
"Anh ơi, anh học từ ai vậy?"
Cận Trọng Sơn trực tiếp đưa điện thoại di động tới.
Yo!
Có khá nhiều ứng dụng phổ biến trên máy tính để bàn, trong đó có một số app Tư Dã ngại tục, tải về không bao lâu đã xóa.
Anh, người phong cách nhất Thành Đô, không chụp ảnh đẹp bằng trai đẹp lạnh lùng chăn nuôi gia súc ở Pamir!
Cận Trọng Sơn đã múc một muỗng, Tư Dã mới phát hiện một bát này không chỉ là bữa sáng của mình.
Bảo sao lại làm nhiều như vậy,
Trứng hấp là món ăn đơn giản nhất.
Tư Dã đã từng làm coi như miễn cưỡng có thể ăn, nhưng độ nóng không đủ, vừa mềm vừa dai, còn nhiều bọt, hương vị khá tệ.
Cận Trọng Sơn làm không có bọt, mỗi một ngụm đều hưởng thụ.
Ăn gần hết, hai chiếc thìa va vào nhau rồi đồng thời thu lại.
Tư Dã đột nhiên nhớ ra trong phong tục cưới của người tajik mà anh đã đọc được, sau khi kết hôn, chú rể và cô dâu