Rèm cửa phòng ngủ vẫn chưa hoàn toàn kéo lên, một đường phân giới sáng tối sắc bén cắm nghiêng giữa hai người.
Tư Dã đứng ở một bên sáng ngời, nhìn chăm chú vào Cận Trọng Sơn, lại cảm thấy người đàn ông này giống như một nguồn sáng nhu hòa, trong bóng tối tản ra ánh sáng không thể nhấn chìm được bóng đêm.
"Anh." Giọng Tư Dã có hơi run, "Anh thật sự muốn em cho anh..."
"Ừm." Cận Trọng Sơn mở hai tay ra, "Anh nghe nói nhà thiết kế đều thích tự tay thay quần áo cho người mẫu.
”
Trái tim Tư Dã xúc động, hoặc là những cảm xúc mềm mại khác lấp đầy, khóe môi hơi cong lên, "Anh nghe ai nói? ”
Cận Trọng Sơn nhìn đống quần áo bên cạnh, điện thoại di động của hắn vùi ở trong đó.
Tư Dã biết, hắn muốn mở một đống ứng dụng "thô tục".
Trái tim Tư Dã như bị nắm lấy.
Người đàn ông này sao có thể đáng yêu vậy chứ?
Giống như thần linh nhìn thấu tất cả đau khổ trên thế gian tồi dốc hết sức giúp đỡ.
Con kiến hôi và núi tuyết trong mắt hắn là tồn tại bình đẳng, hắn bay cao, lại phủ phục ở khe núi sâu nhất và con đường hiểm trở nhất.
Hắn không ăn khói lửa nhân gian nhưng lại tải về rất nhiều app mà trong mắt Tư Dã chỉ có những người chơi bời lãng phí thời gian sử dụng.
Xem những chuyện lông gà vỏ tỏi xảy ra trên khắp đất nước, cau có mặt mày trước những nội dung chẳng chút buồn cười.
Ngay cả chuyện nhà thiết kế tự tay thay quần áo cho người mẫu cũng là do hắn xem trên mạng.
Giờ khắc này, nỗi sợ hãi trói chân Tư Dã tựa như biến mất.
Giống như gặp ác mộng không cách nào tỉnh lại, trong nhà có người bật hết đèn rồi ôm lấy anh.
Có thể không quá nhẹ nhàng, nhưng đủ mạnh mẽ để giành lại anh từ nanh vuốt của cơn ác mộng.
Nếu người mẫu là Cận Trọng Sơn, vậy chuyện thay quần áo cho người mẫu còn có gì phải sợ?
"Anh, vậy em bắt đầu nhé?"
"Ừm."
Bộ đồ mùa thu do Tư Dã thiết kế vốn dựa theo kích thước của Cận Trọng Sơn.
Các chi tiết áp dụng yếu tố truyền thống của đồ cưới Tajik, cổ áo bên trong, tay áo khoác, thắt lưng và phụ kiện sử dụng thiết kế xen giữa màu đỏ và trắng.
Chỉnh thể thì là thêu hoa văn màu đỏ sậm, hoa văn thoạt nhìn rất khó nhìn ra là cái gì.
Chỉ có nhìn kỹ, mới có thể nhìn ra là núi tuyết liên miên và đại bàng giương cánh trong tầng mây.
Đường nét của đại bàng đã hòa vào mây núi.
Thiết kế của Tư Dã luôn nổi tiếng với sự táo bạo, không phải tác phẩm nào cũng đáp ứng được thị hiếu của công chúng, đặc biệt là thiết kế này.
Nhưng trong số tất cả các tác phẩm được thiết kế gần đây, Tư Dã thích tác phẩm này nhất, và đây cũng là tác phẩm đầu tiên chuyển từ bản vẽ thành vật thật
Toàn bộ lễ phục được trải trên giường, Tư Dã cầm lấy áo sơ mi đi về phía Cận Trọng Sơn, khi anh hít thở hơi thở Cận Trọng Sơn, tim anh đột nhiên đập nhanh đến mức không thể nào nhanh hơn được nữa.
Cận Trọng Sơn lại chỉ rũ mắt nhìn anh, hai tay hơi dang ra giống như lúc nãy.
Ngoài ra, không có bất kỳ động tác nào khác.
Một ma-nơ-canh bằng nhựa dường như không di chuyển.
Tư Dã cởi áo sơ mi ra, khoác lên vai Cận Trọng Sơn.
Chiều cao kém khiến Tư Dã không dễ thao tác, hơn nữa người mẫu này thật sự là quá "hợp tác", không động đậy chút nào.
Sau vài xắn tay thất bại, Tư Dã buồn cười nhìn Cận Trọng Sơn.
"Anh."
"Hả?"
"Nhiều ít cũng xin ngài hoạt động tay."
Cận Trọng Sơn mặt mày toát ra một tia hoang mang, "Không phải em mặc cho anh à?"
Tư Dã nghe ra ý của hắn: Sao lại bắt anh di chuyển?
"Cho dù là mặc quần áo cho ma nơ canh nhựa, tay buông thõng thế này sao mà mặc tay áo vào được."
Cận Trọng Sơn chớp chớp mắt, lông mi dài chớp hai cái, "Vậy ma nơ canh nhựa nên làm như thế nào? ”
Tư Dã trực tiếp lên tay, nâng cánh tay của Cận Trọng Sơn lên, "Cố định khớp xương, thay xong rồi ấn trở về.
”
Cận Trọng Sơn duy trì tư thế này bất động, để Cho Tư Dã mặc áo.
Nhìn cánh tay còn đang cố chống đỡ kia, Tư Dã: "..."
Cận Trọng Sơn nói: "Đau quá.
”
"......"
"Em chưa ấn lại cho người mẫu."
Lúc này, trong suy nghĩ của Tư Dã, Cận Trọng Sơn đã từ một chàng trai lạnh lùng trở nên dễ thương.
Không ai có thể thể hiện sự dễ thương một cách hồn nhiên và tự nhiên như Cận Trọng Sơn.
Tư Dã cầm cánh tay của Cận Trọng Sơn, ấn xuống trước đó ma xui quỷ khiến nâng lên.
Kéo tới bên miệng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay.
Đuôi lông mày của Cận Trọng Sơn lơ đãng nhướng lên.
Khi Tư Dã ngẩng đầu lên, lần đầu tiên Cận Trọng Sơn nhắm mắt không nhìn anh.
Nhưng Tư Dã vẫn không để ý, anh còn căng thẳng hơn Cận Trọng Sơn.
Nụ hôn hoàn toàn bốc đồng, không chút suy nghĩ, chưa kịp phản ứng thì anh đã hôn rồi.
Anh cũng không dám nhìn Cận Trọng Sơn, chỉ liếc nhanh một cái rồi xoay người cầm lấy quần, giả vờ bình tĩnh.
Thay quần cho ma-nơ-canh bằng nhựa còn rắc rối hơn thay áo.
Nhưng ma nơ canh nhựa Cận Trọng Sơn còn không đứng đắn" hơn vừa rồi.
Tư Dã chạm vào chân hắn rồi và hắn nhấc nó lên.
Mặc dù vậy, Tư Dã vẫn đổ mồ hôi.
Lúc đeo thắt lưng, Tư Dã vòng quanh thắt lưng Cận Trọng Sơn, lồng ngực hai người cơ hồ dán sát vào nhau.
Tư Dã đổ mồ hôi đầm đìa, nghĩ lát nữa phải đi tắm.
Cận Trọng Sơn lại cúi đầu, ngửi ngửi cổ anh.
Tư Dã lập tức xấu hổ.
Anh theo đuổi người ta, tuy rằng đã làm chuyện thân mật nhất, nhưng Tư Dã ít nhiều vẫn có chút gánh nặng.
Anh muốn Cận Trọng Sơn nhìn thấy mặt tốt nhất của mình.
Thứ khác thì không nói nhưng sạch sẽ là cơ bản nhất.
Bây giờ anh đổ mồ hôi rất nhiều, Cận Trọng Sơn có thể ngửi thấy tất cả..
"Thay xong em đi tắm." Tư Dã đỏ tai nói.
"Đừng tắm"
"Hả?"
Cận Trọng Sơn lại chuyển đề tài, "Đến áo khoác rồi.
”
Mặc áo khoác vô cùng đơn giản, bên ngoài còn đeo thêm sợi xích.
Sợi xích buông xuống trước ngực, có mấy sợi dây quấn lấy nhau.
Khi người tajik kết hôn, cả nam và nữ đều đeo một chiếc nhẫn xoắn với nhau bằng vải đỏ và trắng.
Ngụ ý không rời không bỏ, cùng nhau già đi.
Tư Dã đã áp dụng khái niệm này cho dây chuyền, tích hợp thời trang và hiện đại, và về mặt hình ảnh có cảm giác va chạm giữa hoang dã và văn hoá rock.
"Thành công rồi!"
Tư Dã đánh giá cao kiệt tác của mình sau khi thoát khỏi rắc rối, cảm thấy nó hoàn mỹ không gì sánh bằng.
Nó hít thở gió trên cao nguyên Pamir và rong ruổi trên những ngọn núi của Khách Lạt Côn Lôn.
Trời sinh nó có sự sống.
Và người đã cho nó sự sống đang thể hiện nó bằng cơ thể của mình.
Phòng ngủ không có gương soi toàn thân, cửa hàng tạp hóa bên dưới cũng không có.
Tư Dã khẩn cấp muốn Cận Trọng Sơn nhìn thấy, Cận Trọng Sơn đưa điện thoại di động cho anh, "Em chụp cho anh xem."
Chụp ảnh người mẫu Tư Dã rất chuyên nghiệp, nhưng khi hướng máy ảnh vào Cận Trọng Sơn, mọi kỹ năng dường như không cần thiết.
Bộ lễ phục này hoàn toàn phù hợp với Cận Trọng Sơn, Tư Dã cảm thấy mình không phải đang chụp người mẫu, mà là chụp chú rể của mình.
Hai