Tư Dã đã rất lâu không nằm trên giường như hôm nay, đầu óc thanh tỉnh, lại lười nhúc nhích.
Cũng có rất nhiều đêm không thể ngủ, nhưng anh không bao giờ lãng phí thời gian mất ngủ vào không tưởng.
Không ngủ được, vừa vặn muốn vẽ.
Khi cống hiến hết mình cho công việc, thời gian luôn trôi qua nhanh chóng.
Ngẩng đầu lên, bầu trời ngoài cửa sổ đã nổi lên màu xanh trước khi mặt trời mọc.
"Anh." Tư Dã xoay người, để lộ một mảng lưng trần rộng lớn.
Dưới ánh đèn màu cam trong phòng ngủ, vết hôn trên lưng và gáy như ẩn như hiện.
Cận Trọng Sơn vuốt v e hai má anh, ngón cái vuốt v e đuôi mắt ướt át.
Vừa rồi thừa nhận chiếm hữu quen thuộc, anh khóc rất nhiều, tựa như nửa nỗi niềm tui tủi, khổ sở nửa năm nay đều phát ti3t trong cái ôm đã lâu không gặp này.
Giọng nói khàn khàn, hết sức gợi cảm.
"Em muốn uống trà sữa mặn" Tư Dã vùi vào xương quai xanh Cận Trọng Sơn, mí mắt ẩm ướt nhẹ nhàng quét qua vết cắn.
Ngón tay Cận Trọng Sơn vuốt dọc sống lưng anh, "Được, trở về Kashgar làm cho em."
"Đừng, em muốn uống ngay bây giờ.
”
Một sự gần gũi thể xác khác đã xóa sạch nửa năm xa cách và xấu hổ.
Tư Dã rất tự nhiên yêu cầu Cận Trọng Sơn, "Sữa dê, trà, muối, em đều cất kỹ."
Cận Trọng Sơn chống người lên, lại cúi xuống hôn anh, xuống giường mặc quần ngủ vào, "Để anh đi xem.
”
Hơn nửa năm Tư Dã ngủ một mình, đã sớm quen với bên cạnh không có người khác.
Nhưng Cận Trọng Sơn vửa xuống lầu, anh lập tức không thoải mái.
Cũng mặc quần áo vào đi theo.
Cận Trọng Sơn bật đèn dưới lầu lên, lục lọi trong ngăn kéo tủ.
Tư Dã tìm ra một bình sữa chưa sử dụng, rửa thêm hai ly nước.
"Sữa bột sắp hết hạn rồi." Cận Trọng Sơn nói.
Tư Dã vừa nhìn, còn có hai tháng nữa, "Không sao, uống cũng không có vấn đề gì."
"Hay là đi Kashgar uống đi."
"Nhưng em thèm, em không nhịn được" Tư Dã ôm eo Cận Trọng Sơn, ửng hồng trên mặt còn chưa phai đi.
Cận Trọng Sơn bỗng nhiên dùng sức, nâng anh lên, anh khẽ hét lên, ôm lấy cổ Cận Trọng Sơn.
Cận Trọng Sơn ôm anh đi vào phòng bếp, đặt ở trên bàn nấu ăn, đun nước, nấu trà, pha sữa bột.
Chẳng bao lâu, nhà bếp tràn ngập hương thơm của trà sữa.
Tư Dã nheo mắt lại.
Sữa dê bình thường khác với sữa tiệt trùng anh thường uống, đậm đà mà êm dịu hơn, gần như kéo anh trở lại mùa hè trên cao nguyên Pamir.
Trà sữa sủi bọt, rắc muối, tắt lửa, thêm nửa hộp đá, đợi lát nữa là có thể uống.
Tư Dã đột nhiên hỏi: "Anh, anh thật sự đã nghĩ kỹ chưa?"
Động tác khuấy trà sữa của Cận Trọng Sơn dừng một chút, quay đầu nhìn về phía anh.
"Em..." Tư Dã cúi đầu, "Em rất sợ hãi.
Bây giờ chúng ta rất tốt, anh đến Thành Đô tìm em, làm người mẫu và giúp em chụp ảnh.
Nhưng em sợ một ngày nào đó anh lại đâm đầu vào ngõ cụt, không muốn em ở bên anh nữa."
Cận Trọng Sơn đi tới, nắm lấy ngón tay anh, "Không đâu.
”
Một người bị thương, xây dựng lại niềm tin là một vấn đề phức tạp.
Tư Dã biết mình có thể tin tưởng Cận Trọng Sơn, cũng đang cố gắng tin tưởng.
Nhưng cái bóng vẫn còn.
Lời nói và hứa hẹn thực sự không có nhiều ý nghĩa, chỉ có thể giao tất cả mọi thứ cho thời gian để xác nhận.
Tư Dã hít một hơi thật sâu, kéo cao tinh thần của mình, "Anh học nhiếp ảnh và hậu kỳ từ khi nào?"
"Khi hoa mơ nở.
Anh dùng máy ảnh của em nhưng không đủ, nên mua máy ảnh, ống kính mới, flycam, và máy tính xách tay chuyên về hậu kỳ."
Tư Dã đang muốn nói đùa đúng thiếu gia có tiền, bỗng nhiên nghĩ đến năm ngoái khi trở về Thành Đô, không có mang cái máy ảnh kia trở về.
Khi đó, anh không biết rằng mình sẽ không bao giờ quay lại, nên không mang theo máy ảnh và nhiều vật dụng khác.
Anh cho rằng Cận Trọng Sơn sẽ đóng gói gửi cho anh nên không dám đi lấy chuyển phát nhanh, sợ nhìn thấy những ký ức bị vứt bỏ giống như anh.
Nhưng chúng không bị bỏ rơi.
Tư Dã cười nói: "Em còn đang cảm thấy kỳ lạ sao anh không gửi đồ về cho em, thì ra là thích máy ảnh của em."
Cận Trọng Sơn lại nghiêm túc nói: "Không phải thích máy ảnh, là không nỡ.
”
"Hả?"
"Không nỡ bỏ tất cả.
Gửi cho em thì sẽ không còn dấu vết nào nữa."
Một cảm giác tê dại chạy qua mạch máu anh, đôi mắt của Tư Dã vốn đã bị nước mắt rửa sạch lại đỏ lên lần nữa.
Một lúc lâu sau, anh mới lắc đầu cười nói: "Anh thật là..."
"Quay chụp hoa mơ là đột nhiên muốn ghi lại, không có mục đích rõ ràng." Cận Trọng Sơn tiếp tục đề tài vừa rồi, "Nhưng cứ quay chụp miết rồi bỗng nhiên có mục đích.
”
"Vậy à." Tư Dã nhìn đôi mắt màu xanh xám kia, đã đoán được ý nghĩ của Cận Trọng Sơn.
"Sự nghiệp của em, trước kia anh không biết gì cả.
Anh tưởng em cũng giống như chủ cửa hàng quần áo khác.
”
"Là kiến thức của anh quá ít."
Tư Dã vội vàng lắc đầu, "Anh, không phải."
Cận Trọng Sơn lại rất thản nhiên, "Vì không hiểu nên anh mới xa em.
Nếu anh học nhiếp ảnh và hậu kỳ, liệu anh có thể gần em hơn không?"
Lòng Tư Dã đau đớn, ôm lấy Cận Trọng Sơn, "Anh, em ở bên cạnh anh."
Cận Trọng Sơn vuốt tóc Tư Dã, "Học hậu kỳ thật khó."
Một tiếng này khác với giọng điệu lạnh nhạt trước sau như một của Cận Trọng Sơn, Tư Dã nghe ra một tia tâm sự gần như ỷ lại.
Không phải chỉ có anh mới làm nũng với Cận Trọng Sơn.
Cận Trọng Sơn cũng sẽ tìm kiếm bến cảng từ anh.
"Anh." Tư Dã trán kề trán với Cận Trọng Sơn, "Nếu như anh vẫn luôn ở Thành Đô cùng em, vậy quê hương của anh..."
Cận Trọng Sơn nói: "Chẳng phải em còn muốn trở về sao? Còn muốn mở Tâm điện vùng hoang dã."
Tư Dã lập tức bật cười, cằm đặt lên vai Cận Trọng Sơn, "Còn muốn mở một quán trà sữa muối Tiểu Dã..
”
"Không được đâu."
Tư Dã ngạc nhiên.
Cận Trọng Sơn thế mà từ chối anh.
"Kashgar đâu cũng có quán trà, một quán bún xào cũng bán cả trà sữa muối." Cận Trọng Sơn nghiêm trang đả kích anh, "Em mở một mình sẽ lỗ đấy."
Tư Dã cười ra nước mắt.
Anh muốn mở " Tâm điện vùng hoang dã", Cận Trọng Sơn đồng ý.
Anh muốn mở quán trà sữa mặn, Cận Trọng Sơn lại từ chối.
Cận Trọng Sơn không lừa anh, hắn thực sự đánh giá tính khả thi của việc mở một cửa hàng và sống ở Kashgar.
Uống trà sữa xong, dù sao cũng không ngủ được, Tư Dã bắt đầu thu dọn hành lý.
Vừa rồi Cận Trọng Sơn nói quay lại Kashgar, nhưng thực ra họ đều có việc cần phải hoàn thành.
Tư Dã muốn ra một bộ ảnh, Cận Trọng Sơn phải xử lý hậu kỳ cho hình ảnh và video mới quay chụp xong.
Ngày khởi hành thực sự là một tuần sau đó.
Tư Dã hủy vé máy bay khách sạn, cùng với Cận Trọng