Một
năm trước, Lâm Lam Huyên đã mất tích 1 cách thần bí khi ở trọ trong
khách sạn Adele. Căn cứ theo điều tra của phía cảnh sát thì cha của Lâm
Lam Huyên -- Lâm Hải là 1 ông chủ lớn của 1 chuỗi những nhà hàng ăn uống ở bên ngoài,cũng có thể coi là 1 vị nhà giàu mới nổi. Con gái ông ta là Lâm Lam Huyên chỉ vì thi trượt tốt nghiệp nên đừng nói chẳng vào nổi
những trường Đại học thuộc top I mà ngay cả những trường Đại học làng
nhàng cũng chưa chắc đã thi vào được.Bởi thế, vì thất vọng nên cô nàng
cầm thẻ tín dụng chạy tới thành phố Thiên Hải để dạo chơi cho khuây
khoả. Khi trọ trong khách sạn Adele cô nàng vẫn lấy rượu để giải sầu.
Thấy con gái đau khổ như vậy, cha mẹ của cô ta tạm thời để mặc cho con
gái muốn làm gì thì làm .
Nhưng họ không nghĩ được con mình sẽ mất tích 1 cách khó hiểu đến vậy.
Căn cứ theo băng ghi hình mà bên cảnh sát lấy được từ hiện trường, họ có
thể khẳng định 1 điều rằng cho tới khi phía cảnh sát chạy tới hiện
trường thì không có bất cứ hình ảnh nào chứng tỏ Lâm Lam Huyên rời khỏi
tầng 15 của khách sạn Adele. Cũng không thấy bất cứ nhân vật khả nghi
nào mang theo những thứ có thể giấu xác của nạn nhân như thùng hay bao
tải vân vân… rời khỏi tầng 15. Cho nên, họ phán đoán nàng rất có thể vẫn còn ở trên tầng 15. Nhưng 1 điều rất quái lạ là cho dù bọn họ có lật
tung cả tầng 15 cũng không thể kiếm ra cô gái này.
Hiện tượng
không bình thường này khiến cho người ta phải hoảng sợ vì bên cảnh sát
đã tìm kiếm rất nhiều lần trên tầng 15 nhưng không tìm được bất cứ manh
mối gì.Trên lý thuyết thì Lâm Lam Huyên vẫn còn ở trên tầng 15, nhưng
chuyện này vốn là không thể.
Lý Duy Tư truy hỏi:
-Vậy 5 khách trọ bị tình nghi thì sao ?
Bởi vì Lý Duy Tư là con trai của chánh văn phòng cảnh sát tỉnh nên người
cảnh sát họ Trịnh không dám giấu diếm gì. Người cảnh sát họ Thường tuy
cảm thấy chuyện này vốn đã vi phạm quy định của nghành nhưng bối cảnh
của đối phương quá lớn nên y cũng không muốn làm bản thân bị bẽ mặt.
-Chuyện này......
Người cảnh sát họ Trịnh hạ thấp giọng nói:
-Năm người quả thực rất đáng nghi, nhưng một là chúng tôi không có chứng cớ. Hai là ...... bối cảnh của bọn họ cũng không bình thường.
-Bối cảnh sao?
-Phải. Nghiêm công tử chắc đã làm quen với bọn họ rồi chứ?
-À! Tôi mới có ấn tượng tương đối sâu đậm với hai người 1 nam 1 nữ trong số đó.Họ tên là Dương Thiết Nham và Ngô Ẩn Xuân.....
-Hai người đó......
Người cảnh sát họ Trịnh khẽ nói:
-Bối cảnh của Dương Thiết Nham tương đối phức tạp.Cha y là 1 trong ‘Tam hổ’
nổi tiếng khắp cả tỉnh thành. Ừm,ông ta làm 1 loại buôn án rất đặc biệt. Chuyện này chắc cậu cũng biết chứ......
Nói đến đây rồi còn ai
còn không biết nữa chứ. Loại hình buôn bán đặc biệt là thế nào? Hoặc là
buôn lậu thuốc phiện, hoặc là buôn lậu hàng hoá. Dù là loại nào cũng
không phải là công việc nghiêm chỉnh đứng đắn. Cha của Nhạc Khang Hùng
cũng chưa chắc đã là loại người tốt đẹp gì. Loại chuyện này trong lòng
ai cũng biết rõ nên người cảnh sát họ Trịnh cũng không dám nói rõ. Nếu
không phải là Nghiêm công tử chính miệng hỏi thì y cũng không dám nói.
-Về phần người phụ nữ Ngô Ẩn Xuân này thì bối cảnh càng đáng sợ hơn.
Nói tới đây, người cảnh sát họ Trịnh thậm chí còn nhìn ngó xung quanh sau
đó ghé miệng vào sát tai của Lý Duy Tư thì thầm. Ngay cả Thường Phong ở
bên cạnh cũng chẳng nghe được gì.
-Cha cô ta là tổng giám đốc của ‘Cửu Trọng Thiên’ – 1 chốn ăn chơi nổi tiếng của thành phố Thiên Hải.
Tôi không dám nói nhiều vì bối cảnh của cô ta quả thực đáng sợ.
Cái gọi là chỗ ăn chơi nói cho dễ nghe chính là nơi để những vị quyền cao
chức trọng, tai to mặt lớn làm những chuyện không nên để lộ trước công
chúng. Thí dụ như là nơi để đám quan viên đút lót cho nhau, hoặc là chơi gái vân vân; những chuyện như vậy phải được tiến hành ở những nơi an
toàn và kín đáo mới được. Ông chủ của chỗ đó chắc chắn cũng có những mối quan hệ không đơn giản với những nhân vật quyền cao chức trọng khác.
Bởi vậy, cho dù chỉ là 1 người quản lý chỗ ăn chơi đó nhưng chỗ dựa cũng như bối cảnh của y cũng không hề đơn giản, bởi vì chính y đã nắm được
thóp của rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn. Ngô Ẩn Xuân có hậu trường
đáng sợ như vậy thì làm sao cảnh sát dám sờ đến nàng.
Tuy chỉ là 1 bộ phim kinh dị nhưng Lý Duy Tư cũng cảm thấy kịch bản rất gần với hiện trạng của xã hội .
-Vậy ba người còn lại thì sao?
Người cảnh sát họ Trịnh thấy Nghiêm gia công tử cảm thấy hứng thú như thế thì tự nhiên càng nói càng hăng say. Dù sao nếu xảy ra chuyện gì thì người
ta cũng thỉnh vị đại thần chánh văn phòng cảnh sát tỉnh ra mặt để xử lý. Nhân vật tôm tép như hắn cũng chẳng cần phải lo lắng chuyện này. Đến
lúc đó, nếu đối phương ghi nhớ mình rồi nói tốt vài câu trước mặt cha y, chẳng phải là đường công danh của mình trở nên sáng lạn hay sao?
Sắc mặt của Thường Phong càng lúc càng khó coi, nhưng vị cảnh sát họ Trịnh
này lại đếch thèm quan tâm. Thật ra chuyện 5 người này đều có bối cảnh
cũng không có gì lạ. Khách sạn Adele cực kỳ nổi danh ở khu vực ngoại ô
thành phố Thiên Hải, nên ngoại trừ 1 số du khách tới nghỉ trọ ra thì
cũng có 1 ít ông chủ lớn hoặc thậm chí là cả các cán bộ trong chính uỷ
tới đây để làm 1 số chuyện. Khách sạn này cũng chưa chắc đã sạch sẽ hơn
“Cửu trọng thiên” kia bao nhiều. Nhưng vị cảnh sát họ Trịnh cũng chỉ là 1 tên cảnh sát quèn nên chuyện này cũng không cần y bận tâm.
Vốn
chuyện này có dính líu tới rất nhiều nhân vật có bối cảnh lớn nên dù có
đánh chết người cảnh sát họ Trịnh này thì y cũng chẳng dám đi điều tra
chuyện này.Nhưng Thường Phong lại dám đi điều tra, hắn đành phải miễn
cưỡng đi cùng y. Hắn đang tính nếu có cơ hội thì xin chuyển tổ, nhưng
giờ gặp phải 1 người con trai của bậc quyền cao chức trọng thế này mà
hắn còn không đi bợ đỡ thì chẳng phải hắn sẽ rất ngu sao? Hắn đương
nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
-Có 1 người đàn ông trung niên chống gậy trong số 5 người đó. Không biết y là......
Lý Duy Tư lại hỏi.
-Y tên là Hàn Trúc Đào, vốn là 1 ông trùm trong nghành khách sạn ăn uống
của tỉnh,quan hệ cũng không đơn giản. Một năm trước y tới đây vì muốn
làm 1 vụ làm ăn nhưng không hiểu sao lại bị dính vào chuyện này.
-Còn người đàn ông dùng zippo để châm thuốc, lái xe Lamborghini là ai?
-Y là Triệu Văn Long! Cha y là bí thư huyện uỷ
Lúc này giọng của người cảnh sát họ Trịnh đã nhỏ đến mức chính y cũng chẳng nghe được rõ lắm.Nhưng ngẫm ra cũng không có gì phải ngạc nhiên. Cha
của Lý Duy Tư là cán bộ cấp tỉnh, họ Triệu cùng lắm mới chỉ là lãnh đạo
cấp huyện, sợ cái chó gì?
Con trai của 1 bí thư giàu thế nào thì
ai cũng biết nên Lý Duy Tư cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao cũng chỉ là thế giới của phim kinh dị mà thôi, đối phương là thanh quan hay tham
quan cũng éo có quan hệ gì tới Lý Duy Tư hắn.
Nhân vật cuối cùng do Lý Dụ Tâm thủ vai chắc cũng là 1 nhân vật có bối cảnh.
Nhưng Lý Duy Tư lại cảm thấy bất ngờ khi nghe được người cảnh sát họ Trịnh nói:
-Cô gái ấy tên là Hàn Thuý
Chi, con gái của Hàn Trúc Đào. Hàn Trúc Đào vốn
rất sủng ái con gái mình nên đi đâu y cũng dẫn theo cô ta theo. truyện
được lấy từ website tung hoanh
Lý Duy Tư suy tư một hồi sau đó trịnh trọng nói:
-Vị cảnh sát họ Trịnh này! Tôi thấy rất có hứng thú muốn biết tiền căn hậu
quả vủa vụ án này! Đương nhiên, cũng không phải là tôi chỉ tò mò với vụ
án này. Thật ra có 1 số nguyên nhân mà tôi không tiện nói cho anh biết.
Người cảnh sát họ Trịnh lập tức hiểu ngay.Làm cấp dưới của người ta cần có 1
bí quyết: đó là tuyệt đối không hỏi những gì không nên hỏi, cũng tuyệt
đối không thể tò mò vì có 1 số chuyện nếu anh biết rõ thì anh sẽ gặp
nguy hiểm. Ngược lại nếu anh chẳng biết gì cả thì anh lại vô cùng an
toàn.
Vị công tử này chẳng lẽ nhận được mật lênh của chánh văn
phòng cảnh sát tỉnh âm thầm tới đây tra án? Người cảnh sát họ Trịnh vốn
chỉ cho rằng Nghiêm Tuấn Hùng tò mò muốn biết chuyện mà thôi. Nhưng mắt
thấy Nghiêm Tuấn Hùng nghiêm túc như vậy thì hắn có nên nói hay không?
Chẳng may nếu y làm không tốt thì chẳng phải chính hắn cũng bị cuốn vào
trong vòng xoáy này hay sao? Hắn không dám đắc tội với bất cứ người nào
trong số này.
Thường Phong lạnh lùng nhìn hắn rồi nói:
-Nói đi chứ! Sao cậu lại ngậm tăm vậy?
Người cảnh sát họ Trịnh sau khi suy nghĩ 1 hồi cũng quyết định kể cụ thể
chuyện này.Hắn nghĩ chắc trên 50% là vị công từ này chịu ảnh hưởng từ
cha mình muốn được làm 1 Sherlock Holmes một hồi. Vụ án này làm sao y có thể phá được? Có nói cho y biết cũng chẳng sao!
Nếu chẳng may
đắc tội với y,khi y trở về lại gièm pha mấy câu trước mặt cha y. Chỉ sợ
đến lúc đó hắn còn bị điều xuống tận nông thôn. Nếu chuyện đó xảy ra
thật thì hắn chắc khóc cũng chẳng ra nước mắt mất. Hắn cũng sắp bốn mươi tuổi đến nơi rồi nên hắn cũng chẳng muốn cứ mãi mãi phải làm 1 viên
cảnh sát quèn.Trước đó y cố gắng biết bao để thể hiện trước mặt chánh
văn phòng cảnh sát tỉnh nhưng chỉ vì 1 sai lầm làm hỏng cả vụ án mới
khiến y bị điều xuống cơ sở mài đũng quần. Nếu không chỉ bằng công lao
khi trước, cho dù y không thể làm phó Chánh văn phòng cảnh sát tỉnh thì
cũng chẳng đến mức phải rơi vào hoàn cảnh này. Chỉ khi công tác ở cơ sở
thì người ta mới biết công tác ở cơ sở vất vả ra sao. Những vị cấp trên
cả ngày ngồi trong văn phòng máy lạnh bật vù vù nghe báo cáo thì hiểu
thế chó nào được? Làm tốt công lao đều là của cấp trên nhưng nếu có
chuyện thì chẳng phải đám tôm tép cấp dưới như bọn họ sẽ lĩnh đủ hay
sao?
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên nổi lên 1 trận cuồng phong
khiến cho cửa xoay bên ngoài đại sảnh của khách sạn quay vù vù.Bầu trời
càng lúc càng trở nên âm u.
Nhịp tim của người cảnh sát họ Trịnh
nhói lên 1 cái khiến y lập tức quyết định đánh cược 1 phen. Hắn phỏng
chừng vị công tử này chắc muốn ra oai trước mặt bạn gái nên mới đột
nhiên có ý nghĩ muốn tìm hiểu mọi chuyện rồi mới điều tra.Nếu y quả thực thu được kết quả gì đó thì y có thể phổng mũi trước những lời khen của
bạn gái. Dù sao chuyện này cũng chẳng có hại gì cho người cảnh sát họ
Trịnh nên y quyết định nói ra mọi chuyện.
Khi tiếp xúc với hai
người cảnh sát này,Lý Duy Tư lập tức phát hiện vé chuộc cái chết của hắn đã gia tăng 1 cách rõ rệt. Cho đến lúc này thì vé chuộc cái chết của
hắn đã được cộng thêm tới 200 tấm vé chuộc cái chết. Đây chính là điểm
tốt của việc khai thác tình tiết. Hai npc này rõ ràng là hai npc ẩn được tình tiết che dấu.
Thường Phong thấy vị cảnh sát họ Trịnh chuẩn
bị kể ra mọi chuyện cũng mặc kệ. Đành chịu thôi, vì hắn cũng không muốn
đắc tội với người ta.
-Thực tế...... Sau 1 hồi điều ta chúng tôi
có thể xác định...... trong năm người thì quan hệ của Lâm Lam Huyên và
Ngô Ẩn Xuân là khăng khít nhất.Những người còn lại trong số 5 người đều
có quan hệ tương đối thân thiết với Ngô Ẩn Xuân. Trước khi tới khách sạn này thì 5 người có lẽ đã biết nhau từ trước . Ông chủ Hàn là người lớn
tuổi nhất, Dương Thiết Nham thì hơi ít tuổi hơn một chút; còn ba người
Ngô Ẩn Xuân, Triệu Văn Long và Hàn Thúy Chi tuổi cũng sàn sàn nhau.
Những người còn lại chỉ vì quan hệ giữa Ngô Ẩn Xuân và Lâm Lam Huyên nên mới hơi tiếp xúc với cô ta 1 chút. Đây là kết quả mà bên cảnh sát điều
tra được lúc đó.
Khi nghe được câu này,vé chuộc cái chết của Lý
Duy Tư lại được cộng thêm 1 mớ nữa. Sau khi mới nghe được có mấy câu thì Lý Duy Tư đã kiếm thêm được 200 tấm nữa.
Xem ra, nội dung quan trọng nhất đang ở phía sau.
Chân tướng của khách sạn ma ám này sắp được công bố !
Diệp Tưởng từ bối cảnh của những người này có thể đoán ra được bọn họ có thể đã làm điều gì đó không để người khác biết. Liệu chuyện nó có thể cấu
thành nên động cơ để ...... sát hại Lâm Lam Huyên hay không?
Đây
có lẽ chính là lý do lý giải vì sao Lâm Lam Huyên lại cảm thấy khủng
hoảng trước khi mất tích. Bất cứ ai trong số 5 người kia nếu muốn giết
nàng cũng rất dễ dàng. Cha của Dương Thiết Nham là xã hội đen, cha của
Ngô Ẩn Xuân thì mở 1 night club để cho một số nhân vật có máu mặt hường
xuyên lui tới, cha của Triệu Văn Long là bí thư huyện uỷ, Hàn Trúc Đào
là ông trùm ngành kinh doanh khách sạn. Mấy người này tập trung ở cùng 1 chỗ chỉ sợ vì một mục đích mờ ám nào đó. Có lẽ 1 trong số 5 người đó đã để Lâm Lam Huyên nắm được những hành vi phạm pháp, hoặc là nàng đã thấy những chuyện không nên thấy vì thế mới bị giết người diệt khẩu.
Sau khi chết..... Oan hồn của Lâm Lam Huyên cứ vất vưởng không chịu tiêu tán, vì thế......
Vì thế mới có bộ phim kinh dị này !