Vũ Sóc từ từ xoay tay nắm cửa sau đó đột nhiên đẩy cửa ra !
Nhạc Khang Hùng nhanh chóng lấy ra máy ảnh, sau đó, hắn chạy vào trong căn phòng đó rồi mở shutter bấm lia lịa!
Diệp Tưởng và Vũ Sóc đều cố gắng nhẫn nại. Diệp Tưởng biết hiện tại Nhạc Khang Hùng còn đang chụp ảnh nên hắn không thể lấy ra giày cao gót.
Nhạc Khang Hùng chụp liên hồi khung cảnh bên trong căn phòng dù trong đó không có một ai.
Cuối cùng, Nhạc Khang Hùng làm ra thủ thế ok cho Diệp Tưởng biết. Diệp Tưởng sau đó lấy ra giày cao gót ! Thể chất linh môi của Vũ Sóc vô cùng quan trọng, huống chi hiện tại nàng còn đang trong thời ký dưỡng bệnh, cho nên sử dụng giày cao gót chắc chắn hơi nhiều. Trong khi thời gian còn đang cooldown thì lúc đó sử dụng thể chất linh môi cũng không muộn.
Diệp Tưởng sau khi lấy ra giày cao gót cũng không thấy có máu tươi trào ra. Điều này khiến Diệp Tưởng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng......
Cuối cùng cũng thành công .
Máy ảnh ma quái là loại máy ảnh chụp lấy liền cho nên sau khi Nhạc Khang Hùng chụp xong,hắn có thể lấy ra toàn bộ những tấm ảnh đã chụp.
Sau khi lấy ra toàn bộ ảnh chụp,hắn nhìn qua 1 lượt toàn bộ những bức ảnh. Những bức ảnh này đều là những bức ảnh chụp cảnh thông thường chứ không chụp lại được bất cứ thứ gì khác thường.
Tuy cảm thấy không thể đừng được,nhưng Nhạc Khang Hùng cũng bó tay. Máy ảnh ma quái vốn không đảm bảo có thể chụp lại 100% những thứ “không sạch sẽ”, lại còn chưa cần nói đây đã là lần tứ 3 hắn tiến hành chụp ảnh nên căn cứ theo quy tắc nguyền rủa giảm dần,khả năng hắn chụp được thứ gì đó lại càng thấp. Nhưng điều khiến cho Vũ Sóc lo lắng chính là nàng không biết Mạc Thu Thực đang sống hay chết. Mạc Thu Thực vốn là nữ nhân vật chính nên ngoài mặt sẽ chẳng có vấn đề gì ,nhưng trong phim kinh dị chân thực, nhân vật chính cũng có khả năng chết trước khi phim kết thúc.Những nhân vật phụ khác càng không cần nhắc tới.
Trong phim kinh dị chân thực thì khó khăn nhất vẫn là sống sót. Huống chi, Mạc Thu Thực lại chẳng có vật bị nguyền rủa!
Diệp Tưởng vì vi phạm kịch bản cũng bị trừ đi 64 tấm vé chuộc cái chết, cộng thêm lúc nãy hắn có sử dụng giày cao gót( 700 tấm). Kết quả là vé chuộc cái chết trở thành -19 tấm vé chuộc cái chết. Nhưng lúc nãy hắn đã đuổi đi thành công quỷ hồn nên hắn nhận được 500 tấm vé chuộc cái chết, thành ra hiện tại hắn nhận được 481 tấm. Cái giá mà hắn phải trả và thu hoạch không hề cân xứng. Điều này cũng chứng minh hiệu quả nguyền rủa của giày cao gót sẽ càng ngày càng yếu đi khi Diệp Tưởng sử dụng nó càng nhiều trong bộ phim kinh dị tương đối khó thế này.
-Đi.
Vũ Sóc cũng không nhiều lời. Nàng đóng cửa phòngi.
-Nhất định có chuyện gì đó mà chúng ta chưa phát hiện ra.
Lần này chỉ vì muốn chụp lại quỷ hồn nên mọi người đã phải mạo hiểm rất lớn, nhưng cuối cùng thu hoạch cũng chẳng đáng là bao. Thời gian cho tới khi màn thứ 2 kết thúc càng lúc càng ngắn lại. Hơn nữa nếu còn làm ra những hành vi vi phạm kịch bản thế này thì số vé chuộc cái chết phải trả cũng càng lúc càng nhiều. Nhưng nếu cứ để tình thế tiếp tục phát triển thế này thì chẳng ai biết phương hướng phát triển của tình tiết sẽ thế nào cả.
Nhạc Khang Hùng vốn hy vọng tách nhóm. Nhưng máy ảnh của hắn thì không thể sử dụng, hơn nữa hắn cũng không có vật bị nguyền rủa loại đuổi quỷ cho nên trước mắt hắn chỉ còn cách đi theo Vũ Sóc và Diệp Tưởng.
Sau đó, Vũ Sóc lại 1 lần nữa đứng lại sau đó nàng nheo mắt nhìn tới 1 góc ở phía trước.
-Ở đó.
Nàng lại 1 lần nữa......có cảm ứng nguy hiểm ! Hơn nữa, mức độ nguy hiểm của cảm ứng lần này còn vượt xa lần trước! Nhưng lần này máy ảnh lại không thể sử dụng.
Chỉ còn cách…dùng mắt thường để xác định thôi.
Diệp Tưởng đã không thể dùng giày cao gót . Nếu tiếp tục đi qua, hắn có lẽ sẽ gặp nguy hiểm. 1 mình đi mạo hiểm vốn không phải là nguyên tắc làm việc của Vũ Sóc. Huống chi cho dù nàng có kéo Diệp Tưởng đi theo cũng chưa chắc có kết quả tốt hơn.
Đương nhiên, chỉ cần nàng còn có mặt ở đây, bọn họ nhất định có thể tìm ra biện pháp giải quyết. Nhưng mọi thứ trong phim kinh dị chân thực sẽ thay đổi trong nháy mắt. Sinh mệnh ở trong thế giới này có thể bị tước đi bất cứ lúc nào.
Bất cứ 1 phán đoán sai lầm nào của nàng lúc này có thể sẽ phải trả giá bằng mạng sống của 2 người còn lại. Cho dù Diệp Tưởng sẵn lòng phối hợp, nàng cũng cần phải suy xét xem làm như vậy có rủi ro hay không.
Vậy bọn họ nên tiếp tục dấn tới? Hay nên bỏ cuộc đây?
-Chúng ta đi.
Cuối cùng nàng quyết định tiếp tục đi tới. Một là phải đối diện với nguy hiểm mới có thể thu thập được thông tin, hai là nàng không thể bỏ mặc Mạc Thu Thực. Vì thế,nàng đi tới phía trước,còn Nhạc Khang Hùng và Diệp Tưởng đi theo sau.
Trong tầng 16 này ngoài phòng cho thuê để tổ chức đại tiệc ra thì còn có những phòng cỡ nhỏ để tổ chức những bữa tiệc nhỏ. Vũ Sóc có cảm ứng ở căn phòng trong tận cùng.
Ở đó......
Đúng vậy, chính là ở chỗ đó......
Mạc Thu Thực, chắc hẳn đang ở đó.
Đi trong 1 hành lang vừa dài vừa hẹp lại vừa tối thế này, bọn họ có rất ít nơi có thế trốn chạy. Cục diện này phải nói là vô cùng bất lợi. Có thể nói, Vũ Sóc đã đánh cược tất cả những thứ nàng có.
Diệp Tưởng cũng nhìn ra Vũ Sóc đang rất khẩn trương.
Nàng khẩn trương không phải vì cảm thấy thứ gì đó khủng bố mà phần nhiều vì nàng cảm thấy bất an với sự lựa chọn của mình. Nàng không phải thần nên không có khả năng đưa ra chính xác mọi lựa chọn. Mà trong phim kinh dị chân thực thì bất cứ 1 sai lầm trong phán đoán nào cũng sẽ phải trả giá bằng mạng sống của rất nhiều người. Vũ Sóc không thể không thận trọng.
Trên thế giới này không có chuyện gì là lưỡng toàn kỳ mỹ , cũng không tồn tại những phán đoán tuyệt đối chính xác hoặc là tuyệt đối sai lầm. Vũ Sóc dù đã tích luỹ được rất nhiều kinh nghiệm qua rất nhiều bộ phim mà nàng đã đóng nhưng nói cho cùng thì phong cách của những bộ phim kinh dị khác nhau cũng rất khác nhau nên không có kinh nghiệm có thể sử dụng trong mọi trường hợp. Trước đó, Phương Lãnh cũng vì muốn lấy được búp bê nguyền rủa mà chủ động đối diện nguy hiểm khiến hắn phải chết thảm. Nếu không có ng thì hắn cũng chẳng sống nổi tới nay.
Cho nên hiện tại Vũ Sóc cũng giống như vậy. Nàng đã chuẩn bị tâm lý để gánh vác tất cả trách nhiệm. Dù sao đây cũng là quyết định của nàng, còn Diệp Tưởng và Nhạc Khang Hùng chỉ vì tin tưởng nàng nên mới đi theo nàng. Diệp Tưởng nhất định phải cứu. Còn Nhạc Khang Hùng, tuy rằng hắn là người của “Rạp chiếu phim địa ngục” tầng 8 nhưng nếu hắn đã theo nàng tới đây cộng thêm việc nàng đã nhận vòng tay của Long Ny Nhi thì nàng cũng phải có nghĩa vụ bảo vệ hắn.
Bọn họ cuối cùng cũng đã đi tới góc tối trong hành lang.
Hiện tại, cảm ứng nguy hiểm của nàng đã mãnh liệt
tới đỉnh điểm. Đúng vậy......
Đỉnh điểm......
Nhưng đúng lúc này Vũ Sóc biến sắc !
-Các anh..... vừa rồi có nghe được âm thanh gì không?
Khi nghe được Vũ Sóc nói câu này,Diệp Tưởng lập tức đờ người nhưng hắn hiểu ngay rằng Vũ Sóc nhất định đã nghe được thứ gì đó. Nàng...... nghe được âm thanh mà chỉ có linh môi sư mới nghe được.
- Một tiếng kêu thảm thiết.
Vũ Sóc chỉ vào phía cuối hành lang.
-Em vừa nghe thấy bên đó truyền tới 1 âm thanh thảm thiết...... Hai anh không nghe được gì sao?
Vũ Sóc bắt đầu tin tưởng vừa sự lựa chọn của nàng khi nãy.
Căn phòng phía cuối hành lang nhất định đang ẩn dấu huyền cơ. Thông tin có thể lấy được lần này vô cùng đáng giá !
Nàng vững tin bước tới.
Nàng tin rằng phán đoán ban đầu của mình có thể mang lại 1 khoản thu nhập không nhỏ. Nhưng nàng cũng biết,rủi ro cũng rất lớn.
Ba người lại 1 lần nữa xuất hiện trước 1 gian phòng có đặt rất nhiều ghế lô, sau đó bọn họ đẩy cửa đi vào.
Sau đó thứ đầu tiên đập vào mắt bọn họ chính là nơi góc tường.
Máu.
Máu nhuộm đỏ cả tường.
Máu đang không ngừng chảy ra. Phía góc tường là cái xác co quắp của 1 người đàn ông, mặt y lúc này đã bị máu nhuộm đỏ tươi. Mắt hắn đang mở chằm chằm như đang muốn nhìn thứ gì đó.
Trước mặt y đang đứng 1 người phụ nữ. Người phụ nữ này cũng đang khom người,hai tay nàng cũng bê bết máu.
Tuy khuôn mặt của người phụ nữ kia đã bị che khuất, nhưng từ quần áo trên người bọn họ có thể nhận ra.Nàng...... là Mạc Thu Thực !
Nàng đưa tay chỉ vào chiếc bàn trước mặt.
Người chết là Trương Lập ! Cũng tức là Hàn Trúc Đào !
-Cô......
Nhạc Khang Hùng sửng sốt chỉ vào Mạc Thu Thực:
-Chú Đào, Chú Đào đã...... đã chết rồi......
Nhưng mà , ngay sau khi hắn đưa mắt nhìn về phía góc tường, hắn lại phát hiện, xác của Trương Lập đã bốc hơi !
Sắc mặt của Mạc Thu Thực lúc này tái nhợt đi.Nàng cứ trợn tròn mắt đứng trước mặt 3 người.
-Mình......Mình đang làm gì thế này?
Mạc Thu Thực nhìn Diệp Tưởng và Bạch Vũ Sóc rồi hỏi:
-La Phong, Thiên Thu. Mình, mình rõ ràng đang nằm trên giường mà......
Vũ Sóc nhìn nàng sau đó lẩm bẩm:
-Vừa rồi......hình như cậu bị mộng du rồi.
-Mộng du? Sao lại như vậy ! Chẳng lẽ mình thực sự bị mộng du giống như Ngô Ẩn Xuân đã nói......
Tình hình trước mắt nếu nhìn qua thì có vẻ giống như tình tiết nhân vật bị ác linh nhập vào người trong rất nhiều bộ phim kinh dị. Nhưng hình như cũng không đơn giản chỉ bị nhập xác.
Sau khi bị giết thì quả nhiên oan hồn của Lâm Lam Huyên không chịu tiêu tán. Hơn nữa, cô ta...... chỉ sợ vẫn đang ở trên tầng 15 này, hơn nữa còn có thể vẫn đang quanh quẩn trong phòng 1505!
Vũ Sóc đi lên xem xét chiếc bàn tròn kia nhưng nàng vẫn chưa nhìn ra nó có vấn đề gì. Tiếp đó, nàng mượn Diệp Tưởng di động rồi chui vào dưới gầm bàn rồi dùng điện thoại để chiếu sáng. Nàng đột nhiên phát hiện ở phía góc trái ngay trung tâm của chiếc bàn có một chiếc di động bị keo dán dính chặt vào mặt kính thuỷ tinh! Bởi vì chiếc di động kia có màu đen nên nếu nhìn không kỹ sẽ không dễ phát hiện ra.
Chiếc di động này có lẽ là thu hoạch duy nhất lần này. Hiện tại Mạc Thu Thực đã mất đi toàn bộ ký ức. Nàng căn bản chẳng nhớ nổi mình đã làm những gì.
Bạch Vũ Sóc không thể điều tra nổi Lâm Lam Huyên rốt cuộc đang ở chỗ nào ! Xác của cô ta thì tìm không thấy. Còn linh hồn của cô ta thì càng chẳng thể nào tìm nổi. Không tìm ra được manh mối gì nên nàng chẳng thể dùng nghi thức lên đồng được. Bộ dạng của Mạc Thu Thực lúc này có vẻ như nàng đang gặp nguy hiểm.
Nhưng chiếc điện thoại di động mà Vũ Sóc phát hiện được lần này có vẻ như là 1 manh mối quan trọng vì khi phát hiện ra nó Bạch Vũ Sóc phát hiện mình được cộng thêm đến 700 tấm vé chuộc cái chết !
Nhạc Khang Hùng lúc này sững người vì bất ngờ. Còn Mạc Thu Thực thì hình như còn chưa phát hiện ra trên tay mình đang ướt đẫm máu tươi.
-Sao lại thế này...... Vừa rồi, là ác mộng sao?
Cuối cùng, Bạch Vũ Sóc đưa Mạc Thu Thực trở về phòng 1506.
-Nếu có chuyện gì thì nhớ đến tìm anh nhé. Em có thể tới lúc nào cũng được.
Diệp Tưởng nói với Bạch Vũ Sóc.
-Được !
Mọi người lúc này đã về tới tầng 15.
Thường Phong đang ngủ trong 1 căn phòng ở tầng 10.Cuộc điều tra của hắn lần này mang tính cá nhân nên chi phí ăn ở trong khách sạn sẽ không được hoàn trả lại sau này. Hắn chỉ có thể cắn răng chịu đừng vì dù sao trời còn đang mưa bão, hơn nữa xung quanh lại chẳng có quán trọ nào cả .
Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa, hơn nữa, tiếng chuông còn có vẻ gấp gáp.
Thường Phong ra mở cửa . 4 người Lý Duy Tư, Diệp Tưởng, Nhạc Khang Hùng và Lý Dụ Tâm đang đứng ngoài cửa.
-Vị cảnh sát họ Thường này.....
Lý Duy Tư tỏ ra khẩn trương:
-Chúng tôi muốn nhờ anh 1 chuyện. Hình như đã có chuyện gì đó xảy ra!
Bởi vì có thân phận cảnh sát nên nhân viên của khác sạn ngoan ngoãn đưa cho bọn họ băng ghi hình từ máy quay an ninh ở tầng 15.
Từ trong băng ghi hình, Trương Lập, trước khi Mạc Thu Thực rời khỏi phòng mình 1 chút đã rời khỏi phòng. Tiếp đó, y...... đi tới tầng 10, tức là tầng mà vị cảnh sát họ Thường và họ Trịnh đang ở. Sau đó, hình như y đã đi vào góc chết của máy quay vì chẳng thấy máy quay quay được gì cả. Tiếp đó y đi tới chỗ nào thì chẳng ai biết.
Cho dù điều tra thế nào cũng không tìm ra được tung tích của y.
Bởi vì......
Không có hình ảnh nào chứng tỏ Trương Lập,tức là Hàn Trúc Đào rời khỏi tầng 10 !
Tầng 10......
Vì sao Trương Lập lại muốn tới tầng 10? Hay là y định đi gặp 2 vị cảnh sát?
Rốt cuộc có bí mật gì đang được che dấu đây?