Bên trong căn phòng dưới tầng ngầm rốt cuộc đang nhốt thứ gì thì đến bây giờ vẫn còn là bí ẩn.
Diệp Tưởng từ ngày bộ điện ảnh bắt đầu được tuyên truyền đã bắt đầu suy
đoán. Cho dù đã tham gia vào bộ phim kinh dị này,nhưng thông tin thu
thập được vẫn rất ít.
Hiện tại, chỉ có thể đi một bước tính một bước .
Chiếc giày cao gót bị nguyền rủa đã có thể sử dụng lần thứ 2. Hơn nữa, chỉ
cần tính toán vấn đề thời gian cho kỹ càng, thì vé chuộc cái chết hiện
tại đã đủ cho hắn sửu dụng 3 lần.
Đương nhiên...... Mỗi một lần, đều không thể dùng quá mời giây! Mười giây là thời gian giới hạn lớn nhất cho mỗi lần dùng!
Nhưng mà, trong thời gian 10 giây ngắn ngủi, nguyền rủa cho dù có thể sinh ra hiệu quả nhưng thời gian còn tới hai ngày. Hắn có thể tiếp tục sống sót hay không còn rất khó nói. Mà thôi hồn phù chú vẻn vẹn cũng chỉ có thể
ngăn được 1 lúc, ngay cả hiệu quả của nguyền rủa cũng cực kỳ nhỏ, chỉ có thể dùng để kéo dài thời gian trong lúc nguy nan mà thôi. Huống chi,
trên người hắn cũng chỉ còn lại có hai tấm .
Đối với Diệp Tưởng bây giờ, vé chuộc cái chết càng tiết kiệm được chừng nào càng tốt.
Lúc đi vào phòng khách, mọi người đều đã tỉnh, ngay cả Ngô Quân cũng đã
tỉnh. Lúc này, Triệu Tiểu Nhã đã dọn món điểm tâm mà nàng chuẩn bị đặt
lên bàn ăn.
-Mọi người tới dùng bữa nào.
Nghe Triệu Tiểu Nhã mời cơm, mọi người cũng bắt đầu tụ tạp tới.
Sáu người còn lại, căn cứ theo kịch bản đã được sửa đổi, sắp sửa bắt đầu 1 ngày mới.
-Hàng Thanh Thư thì chết,cộng thêm tình huống ngày hôm qua...... Không thể
không nói, tình hình đã nghiêm trọng tới mức vượt qua dự đoán của tôi.
Vu Thần thở sâu rồi nói tiếp:
-Có lẽ, mở cánh cửa dưới tầng ngầm mới là lối thoát duy nhất lúc này. Tôi
nghĩ, cho dù tình huống có xấu thế nào, cũng còn tốt hơn chán vạn so với tình hình hiện nay.
Ban đầu hắn là người đứng ra phản đối chuyện mở cánh cửa dưới tầng ngầm, còn bây giờ không có ai phản đối chuyện này .
Triệu Tiểu Nhã lúc này hỏi lại:
-Nhưng làm sao để mở ra? Cánh cửa kia muốn mở ra cũng không dễ dàng.
-Chúng ta nghĩ cách ra tay từ vách tường đi. Vẻ mặt của Vu Thần giống đã sớm có kế hoạch trong đầu:
-Dù sao cũng không phải là tường ngoài, may ra thì vẫn còn hi vọng để đục 1 lỗ. Đương nhiên, khẳng định sẽ phải bỏ ra 1 chút sức lực. Nhưng mà
trước đấy, tôi còn có một ý định. Chúng ta trước hết hãy thử tìm cách
liên lạc với người dưới tầng ngầm bằng cách viết cho hắn một bức thư.
-Liên lạc? Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
-Người bi giam hãm này rất có khả năng cũng là một người bị hại. Một khi đã
như vậy,có lẽ chúng ta hãy thử tìm cách liên lạc với hắn xem sao. Chúng
ta viết vào trong thư tình hình từ khi bắt đầu cho đến lúc này , rồi
thêm giấy và bút để hắn có thể viết lại 1 phong thu hồi âm, sau đo đặt
hết tất cả cùng với bữa điểm tâm rồi chuyển xuống bên dưới. Như
vậy,chúng ta có lẽ sẽ biết hắn là ai và vì sao hắn bị nhốt dưới đó.
Mọi người đều cảm thấy biện pháp này cũng rất hợp lý. Vì vậy cho nên ai nấy đi chuẩn bị để bắt tay vào việc.
Khi một nhóm người sẽ lo chuẩn bị điểm tâm, Vu Thần sẽ bắt đầu viết thư.
Đương nhiên, phong thư tự nhiên đã được kịch bản trích dẫn, không cần Vu Thần phải tốn công suy nghĩ.
Sau khi đem thư viết xong,gấp lại rồi đặt vào trong phong bì, Vu Thần thở ra một hơi.
Hai ngày nay, hắn không được ngủ đủ giấc khiến cho tinh thần của hắn cũng
bị ảnh hưởng rất lớn. Tuy nhiên đang ở trong thế giới phim kinh dị, cho
nên hắn cũng đã quen với chuyện này.
Đêm qua, hắn thiếu chút nữa
thì toi mạng, cũng may Diệp Tưởng ở trong thời khắc quyết định, đã nhìn
ra bóng đen đó không phải là Tô Hàn. Y thật không đơn giản. Không biết y làm sao mà biết được ? Lúc ấy xung quanh tối đen như mực, Vu Thần hắn
cũng không nhìn thấy rõ ràng lắm. Tuy nhiên trong kịch bản lại không có
lời thoại như vậy, hắn cũng không muốn gặp phiền phức, để sau này hắn sẽ kiếm cơ hội hỏi Diệp Tưởng.
Trên thực tế, Diệp Tưởng lúc ấy sở
dĩ có thể nhìn ra cũng vì 1 nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì, bóng đen
kia không lấy điện thoại ra để chiếu sáng. Trong bóng đêm mờ mịt tới
tăm, con người xuất phát từ bản năng sợ hãi sẽ cố gắng tìm kiếm 1 công
cụ để phát sáng , mà thứ duy nhất lúc đó họ có trên người là chiếc điện
thoại di độn. Ngay cả đám Diệp Tưởng lúc đó cũng làm như vậy, bằng không lần mò trong căn biệt thự tối om này chẳng khác nào người mù đi đường.
Mà đã có kinh nghiệm khi đóng qua “Xe khách khủng bố “, nên ngay khi
Diệp Tưởng phát giác được chuyện không hợp lý,hắn dứt khoát sẽ hét lên.
Nếu như hắn sai, dù sao cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Nhưng nếu hắn đúng, hắn đã cứu sống 1 mạng người.
Mà điều khiến Vu Thần bội
phục là ngay trong tình huống căng thẳng như vậy, Diệp Tưởng lại hét lên “Hắn không phải Lục Trạch Nam” mà không phải là “Hắn không phải Tô
Hàn”. Ở trong trường hợp như vậy, việc gọi sai tên là chuyện vô cùng
bình thường. Mà nếu lúc ấy Diệp Tưởng đọc sai tên sẽ lập tức gây ra ng.
Bất quá, nếu ng , như vậy Hầu Thiên Bạch cũng có thể sống lại. Chỉ là, hắn
cũng không khả năng vì để cho Hầu Thiên Bạch sống mà cố ý gây ra ng, bởi vì 10 lần thù lao trên danh nghĩa của hắn trong phim thừ sức bóp chết
hắn !
Sau khi chuẩn bị xong điểm tâm, lá thư này cũng được đặt trong thang máy để chuyển xuống dưới.
- Trong căn biệt thự này thật sự có kẻ giết người đang ẩn nấp sao?
Lưu Oánh có vẻ như vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.
-Tôi rốt cuộc vẫn có cảm giác không hợp lý lắm. Phong thuỷ ở địa phương này khẳng định không được tốt lắm.
-Phải phải !
Vẻ mặt của Ngô Quân lo sợ không yên.
-Nói không chừng căn biệt thự này là 1 căn nhà không may ! Anh không phải
nói chúng ta bị nhốt ở đây vì để phục vụ cho 1 thí nghiệm sao? Chẳng lẽ
là do đám con buôn lòng lang dạ sói làm trong nghành bất động sản muốn
lợi dụng chúng ta làm chuột thí nghiệm căn nhà không may liệu có thể
giết người không?
Sau khi kịch bản được sửa đổi trong màn 3, Ngô
Quân rốt cuộc đã “sống lại”, và hắn cũng bắt đầu có lời thoại . Vé chuộc cái chết của hắn rốt cuộc đã không bị trừ nữa.
Vu Thần dựa lưng vào tủ lạnh. Sau khi nhìn vẻ mặt sốt ruột của tất cả mọi người, hắn nói:
-Ít nhất tôi có thể khẳng định rằng trong căn biệt thự này nhất định che
dấu 1 thứ gì đó vô cùng nguy hiểm và đáng sợ vượt ra ngoài sự hiểu biết
của chúng ta.
Triệu Tiểu Nhã đưa mắt nhìn hắn giống như muốn nuốt chửng từng chữ:
-‘Vượt ra ngoài sự hiểu biết của chúng ta’ sao? Vậy rốt cuộc thứ đó là thứ gì?
-Tôi không biết. Nhưng mà, chắc chắn nó không giống như những suy nghĩ đơn
giản của chúng ta. Tuy rằng nói căn nhà không may mắn gì gì đó có thể có chút khoa trương, nhưng mà...... Có lẽ tình huống thực sự còn đáng sợ
hơn những gì chúng ta nghĩ tới cũng không phải là chuyện không thể xảy
ra.
Căn cứ theo kịch bản đã được sửa đổi,bọn họ vẫn không nhìn
ra, rốt cuộc là thứ gì bị nhốt trong căn phòng dưới tầng hầm. Có lẽ, căn phòng kia giống như chiếc hộp Pandora không nên mở ra. Nếu thật sự mở
ra, như vậy cho vé chuộc cái chết có nhiều đến đâu cũng chưa chắc có thể còn sống mà trở về rạp chiếu phim.
Đương nhiên, tình huống thực
sự cũng có khả năng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của
mọi người. Nếu như mở cánh cửa kia ra, có lẽ bọn họ sẽ có thể nghênh đón cơ hội xoay
chuyển tình hình, bộ phim kinh dị này cũng sẽ vì vậy mà thay đổi.
Nếu Vu Thần có đủ vé chuộc cái chết để gánh chịu hậu quả khi cố ý dẫn tới
ng, hắn có lẽ sẽ cân nhắc việc liều mạng đi mở cánh cửa đó ra, nếu như
tình huống xấu đi, hắn sẽ cố ý gây ra ng khiến tất cả mọi chuyện trở về
vị trí ban đầu. Nhưng chuyện này hoàn toàn không thể. Nếu cố ý gây ra
ng, Vu Thần có thể chắc chắn 100% rằng sau khi bộ phim kết thúc,hắn sẽ
chết vì vé chuộc cái chết bị âm quá nhiều!
Đương nhiên, cố ý ng kỳ thật tiềm ẩn không ít điểm có lợi, cho nên cũng vì thế mà vé chuộc cái chết bị trừ nghiêm khắc như vậy.
Kế tiếp, mọi người bắt đầu chờ đợi thư hồi âm.
Đại khái hơn 10 phút sau, thang máy đi lên. Nhưng mà, những thứ được chuyển lên trên chỉ có bát đĩa trống trơn sạch sẽ, còn không hề có thư hồi âm !
-Chuyện gì thế này ?
-Phải!
-Chúng cứ tìm cách phá vỡ bức tường thì hơn! Mau tìm xem có công cụ gì không!
Vu Thần liên tiếp thở dài:
-Thôi vậy ! Chỉ còn cách đó thôi .
Sau đó mọi người bắt đầu chia ra tìm kiếm công cụ. Đương nhiên, quá trình này tương đối tốn thời gian.
Mà Vu Thần thì đi tới căn phòng nơi đã phát hiện ra chiếc ghế mà trên lưng ghế có một dấu tay đầm đìam áu. Hắn nhìn những đồ gia dụng cổ xưa cùng
với những tác phẩm bằng gốm.
Lúc ấy, hắn đi lướt qua 1 giá đặt những chiếc bình hoa,rồi đột nhiên,hắn cầm lên 1 bình hoa trong số đó.
-Đợi đã...... Hoa văn của chiếc bình gốm này sao thấy quên thế nhỉ.Không biết tôi đã từng nhìn thấy nó ở đâu rồi nhỉ?
Hắn cẩn thận cầm chiếc bình lên rồi ngó nghiêng từ trên xuống dưới một cách cẩn thận. Sau 1 hồi Vu Thần đột nhiên nghĩ ra:
- Tôi nhớ ra rồi ! Những sản phẩm gốm sứ này...... Phải rồi,hoa văn hoạ
tiết này là gia huy ( huy hiệu của một gia tộc) của gia tộc Âu Dương!
Vậy chỗ này......chính là biệt thự của gia tộc Âu Dương?
Nghe tiếng hét lên của Vu Thần, người đầu tiên chạy tới là Tô Hàn.
-Có chuyện gì vậy Liễu Hải Bình?
Tô Hàn đi tới rồi hỏi với vẻ ngạc nhiên:
-Gia tộc Âu Dương gì cơ?”
-Tất cả những sản phẩm đồ sứ ở đây đều là do gia tộc Âu Dương đặc chế !
Vu Thần kích động chỉ vào chiếc bình hoa kia rồi nói:
-Trước đó tôi có từng đọc qua 1 bài báo giới thiệu về đồ gốm sứ nên tôi nhận ra được nó!
“Gia tộc Âu Dương gia là sao?”
-Gia tộc Âu Dương là 1 gia tộc rất nổi tiếng ở Hồng Kông.Nghe nói gia tộc
này phát tích từ triều Thanh,hơn nữa cho tới bây giờ họ vẫn tập trung
toàn bộ sức lực vào việc nghiên cứu những hiện tượng siêu nhiên, nên
được không ít người ngoài mệnh danh là ‘ Gia tộc trừ quỷ’. Truyền thuyết về gia tộc này có rất nhiều, có bản tương đối khoa trương còn nói người gia tộc Âu Dương rút ra máu người sống để nuôi dưỡng cương thi,. Cũng
có nghe nói ở Trung Quốc đại lục , gia tộc bọn họ còn tiến hành 1 số
hoạt động bí mật ở khu vực Giang Tô, Quảng Đông, Chiết Giang. Người gia
tộc này đều thích chế tác đồ sứ, thu thập đồ cổ. Đồ gốm sứ do bọn họ chế tác ra được gọi là ‘huyết từ’ (đồ gốm màu máu), nghe nói là sau khi vật chất hoá linh thể,họ sẽ rút ra máu huyết của oán linh rồi cho nó vào
trong phôi gốm trước khi cho vào lò nung. Như vậy,đồ gốm sau khi được
chế tác ra sẽ có hiệu quả thông linh.
Đương nhiên, Vu Thần đối
những lời này cũng không tin. Nếu thực sự có hiệu quả như vậy thì kịch
bản tự nhiên sẽ thông báo đây là vật bị người chết nguyền rủa.
-Chưa nghe bao giờ. Những kiến thức hiếm thấy như vậy mà cậu cũng biết sao?
-Thật ra gia tộc Âu Dương khá là nổi tiếng ở Hồng Kông. Ở Hồng Kông từng có
không ít những tổ chế tác những tiết mục có liên quan đến thần ma quỉ
quái muốn mời người của gia tộc Âu Dương tham gia vào tiết mục của bọn
họ. Gia tộc này vốn được truyền thừa từ lâu đời lại quá mức thần bí,
nghe nói bọn họ thường xuyên xem phong thuỷ,thậm chí là đuổi quỷ giúp
một số phú ông. Nhưng mà có thể là do nghe nhầm dẫn đến đồn bậy, những
tin đồn này khẳng định đã được phóng đại ở 1 số chỗ.
-Có khi nào chủ nhân thu mua đồ gốm của gia tộc Âu Dương rồi cất giữ ở đây không?
-Tuyệt đối không có chuyện đó! Trên tạp chí có đặc biệt giới thiệu, người của
gia tộc Âu Dương tuyệt đối sẽ không bán những sảm phẩm gốm sứ mà họ chế
tác ra. Tạp chí đó cũng vì đủ loại cơ duyên xảo hợp mới có được cơ hội
giới thiệu về đồ gốm sứ do gia tộc Âu Dương gia chế tác. Bởi vì ‘huyết
từ’ của Âu Dương gia tương đối nổi danh ở Hồng Kông, nên nghe nói Lý Gia Thành đã từng bàn bạc với người của Âu Dương gia, sẵn lòng mua lại với
giá cao nhưng cũng bị từ chối. Đương nhiên, là thật hay giả cũng chẳng
ai biết.”
(Giới thiệu về Lý Gia Thành xin đọc ở đây : http://vi.wikipedia.org/wiki/L%C3%BD_Gia_Th%C3%A0nh )
Vu Thần cũng than thở kịch bản lần này được thêm thắt hơi quá đáng, ngay cả Lý Gia Thành cũng bị lôi kéo vào.
-Không phải chứ? Những đồ gốm sứ này đáng giá vậy sao?
Tô Hàn ngạc nhiên không thôi.
-Chẳng phải cầm đại một bình gốm ở đây ra sau này có thể bán lại cho cả1 tỷ phú như Lý Gia Thành ?
Đúng lúc này, Tô Hàn bỗng nhiên giật mình.
-Chờ một chút, cậu vừa nói cái gì?
-Người của gia tộc Âu Dương...... nuôi dưỡng cái gì cơ?
Vu Thần gật đầu rồi nhấn mạnh từng chữ:
-Cương thi ! Nghe nói người của gia tộc Âu Dương, thông qua việc đào mộ thi
thể mới chết khiến cho nó thi biến trở thành 1 con cương thi bất tử rất
đáng sợ! Nhưng mà...... chắc chắn là giả thôi ! Người Hồng Kông vốn rất
ưa thích những truyền thuyết về cương thi, giống như là Lâm Chính Anh
trong phim « Khử Ma Đạo Trưởng » hoặc là « My Date With A Vampire
»......
-Không...... Khó mà nói lắm ......
Tô Hàn xoa tay :
-Có lẽ...... Căn phòng bên dưới tầng hầm kia đang nhốt......1 con cương thi !