Editor: Mù Tạt
——–
“Đừng đi nếu không muốn.” Tôi nói, “Làm việc khác, lấy bằng lái xe chẳng hạn.”
“Tôi đi thi lại rồi.” Vu Thần An nói, “Vẫn không qua.”
Sao có thể đến lần thứ hai cũng không thi qua, tôi nói: “Có thể là luật giao thông ở Anh và Trung Quốc khác nhau, cậu chỉ tạm thời chưa qua thôi.
Vu Thần An nói: “Ở Anh tôi cũng không thi qua.”
Tôi: “…..”
Khi nhận ra rằng một người thật sự rất ngu ngốc, thật không dễ dàng để có thể nói điều đó cho họ, tôi nghĩ đến mẹ của Vu Thần An, Vu Thần An nói bà ấy bảo cậu ta cứ thoải mái tiêu tiền, không cần làm việc gì khác, xem ra là rất biết tính toán, trước khi qua đời còn lao tâm khổ trí vì con trai mình.
Thật ra cậu ta không trở về là đúng đắn, đất nước xã hội chủ nghĩa của chúng ta cần phải dựa vào lao động chăm chỉ mới có thể tồn tại được, cho dù tôi đã tích cực giúp bố tôi bồi thường thiệt hại, nếu Vu Thần An cứ tiếp tục với tinh thần như vậy, là có thể đền bù hết số di sản mà mẹ cậu ta để lại.
“Đã xử lí mấy kẻ ngu xuẩn kia chưa đấy?” Tôi hỏi Vu Thần An, thấy vẻ mặt ù ù cạc cạc của cậu ta, lại nhắc nhở: “Mấy người gây chuyện với cậu.”
Vu Thần An lắc đầu: “Bọn họ nói camera giám sát bị hỏng.”
Vẫn là không nên cho cậu ta ra mặt, tôi nghĩ, loại lính tôm tướng cua* bất ổn thế này thì về sau tự chinh chiến showbiz hỗn tạp kiểu gì đây.
*a.k.a ‘binh hèn tướng nhát’
Nói đến đây, tôi hơi thèm ăn cua xào cay, tôi tự gọi một phần bên ngoài về cho mình.
Nhân viên giao hàng nhanh chóng mang đồ ăn tới, tôi đem túi vào, lấy thức ăn ra khỏi hộp, thấy Vu Thần An nhìn với đôi mắt tha thiết mong chờ, nói: “Nhìn gì thế, cậu bị thương như vậy, chắc cũng đói rồi nhỉ.
Nhưng đây là đồ ăn của tôi.”
Vu Thần An liền dừng lại, nhìn tôi ăn, tôi cố ý lột tôm cua thật chậm rãi, sau đó ăn ngay trước mặt cậu ta.
Cậu ta nhìn chằm chằm tôi, mấy lần muốn nói lại thôi, aizz dáng vẻ đáng thương này, tôi định lấy những thứ khác ở trong túi ra thì lại nghe Vu Thần An nói: “Mấy ngày trước tôi xem tin tức, tôm cua ở tiệm này đều chết rồi, trong nhà bếp còn có con chuột bò.”
…..Học xấu rồi, còn biết trả thù tôi.
Tôi đặt món hải sản không rõ chất lượng xuống, từ từ đứng dậy, lấy một phần cháo trắng từ trong túi ra.
Vu Thần An lại biến thành bộ dáng ngốc nghếch.
“Vốn là cho cậu ăn,” Tôi giả vờ giả vịt, “Mà thôi đi, không chừng gạo này có chuột bò qua rồi.
Vứt đi hết vậy.”
“Chắc là tôi nhìn nhầm rồi!” Vu Thần An nói, “A đúng thế, đài truyền hình đưa tin là về tiệm Tôm Đại vương, còn đây là Cua Đại vương, nhớ nhầm.”
Cậu ta đưa tay qua muốn lấy về.
Tôi nghĩ, đây là Vu Thần An lần trước say rượu lại còn cuồng sạch sẽ muốn tôi đi rửa mặt sao?
“Được rồi được rồi,” Tôi né tránh cậu ta, “Đừng làm như tôi ngược đãi cậu thế, đi ra ngoài ăn là được chứ gì.”
Cậu ta vẫn còn ngập ngừng không muốn lãng phí, tôi dứt khoát ném vào thùng rác, kéo cậu ta đến một quán ăn nhỏ, Vu Thần An vẫn chỉ có thể ăn cháo, mà tôi thì cuối cùng cũng được ăn đầu thỏ cay.
Vu Thần An nói: “Cái này ăn ngon thật đấy, trước đây khi bị ốm, mẹ tôi cũng sẽ nấu cháo cho tôi ăn.”
“Vậy còn tốt hơn mẹ tôi,” Tôi nói, “Căn bản là mẹ tôi không vào bếp.”
“Bởi vì bà ấy chỉ biết nấu cái này,” Vu Thần An nói, “Còn hay bị khét nữa.
Nhưng nếu làm món khác lại càng bết bát hơn, lúc trước tôi bị đẩy xuống nước nên phát sốt, bà ấy muốn nấu cá cho tôi, ăn một miếng mà tôi đã phun hết toàn bộ thứ trong dạ dày ra.”
Tôi nghe thấy có gì đó không đúng, hỏi: “Đẩy xuống nước?”
“Trong trường có mấy nam sinh, bọn họ có chút kì thị chủng tộc.” Vu Thần An nói, “Từ lâu lắm rồi.”
Chẳng trách, có khi lúc đó đã bị ‘nóng’ đến ngu người luôn.
“Lúc đó tôi nghĩ, nếu như tôi có bố thì tốt òi, bố có thể bảo vệ tôi.” Vu Thần An nói, “Nhưng sau này gặp được anh, giống như niềm hạnh phúc khi có bố vậy.”
Lời quái quỷ gì đây, tôi đúng là rất vui sướng.
Tôi nói: “Vậy cậu ở bên tôi, chẳng phải là sẽ được hời một người bố rồi sao.”
“Không muốn.” Vu Thần An lại tiến thêm bước nữa, cậu ta từ ‘chúng ta có thể làm bạn không’ biến thành ‘dứt khoát cự tuyệt’.
Lẽ ra tôi nên nói ‘không muốn thì thôi’, nhưng mà không biết do sức mạnh thần bí gì, có lẽ là phép thuật của phù thủy Vương quốc Anh, tôi chỉ bảo cậu ta ăn chậm một chút.
Đêm hôm ấy tôi mơ thấy mẹ tôi và một vài chuyện cũ kỳ quái.
Mẹ tôi yêu bố tôi.
Mặc dù trong ký ức của tôi thì bà ấy chưa từng nói với tôi như vậy, chủ yếu đều là nói ngược lại, dù sao thì nói được mấy lời hay với bố tôi mới là đáng ngạc nhiên.
Nhưng mẹ tôi sẽ kể tôi nghe những chuyện trước đây, ví dụ như cái thời bố tôi còn nghèo rớt mùng tơi, ở cổng đơn vị đón bà ấy tan làm.
Có một ngày mẹ tôi đi ra, thấy bố tôi dương dương đắc ý đứng ở đó, bên cạnh là một chiếc xe đạp, còn nói muốn đưa bà ấy đi hóng gió.
Mẹ tôi vừa nhìn, trên xe viết: “Xe đạp hiệu Phong Hoàng”
“Choáng thật đấy.” Mẹ tôi nói, “Khi đó có thể bị lừa mua hàng nhái thôi cũng là một loại bản lĩnh.”
Vì thế bà ấy ngồi vào phía sau con xe đạp hiệu Phong Hoàng đi cùng bố tôi.
Trên mạng nói nếu bạn có thể sử dụng một từ để khen ngợi ai đó thì bạn vẫn có thể cứu vớt được, thế nhưng nếu bạn cảm thấy người đó đáng yêu thì toang rồi, bạn đã yêu không thể kiểm soát.
Mà Vu Thần An, cái người đang cúi đầu cách tôi vài mét kia, mẹ nó tôi lại cảm thấy cậu ta có chút đáng yêu.
Thậm chí tôi còn muốn nói với Vu Thần An, rằng cậu ta nói bí mật cho tôi muộn muộn thôi, mặc kệ cậu ta sẽ làm ra cái chuyện xấu tày trời gì.
Chúng tôi sẽ có thể ở cùng nhau thêm chút.
Tôi không thích nghĩ về tương lai, tương lai hãy đến chậm thôi, hãy cứ từ từ lướt qua tôi.
——
Miệng vết thương của Vu Thần An thật sự không sâu và rất mau lành, cậu ta sẽ đi quay phim vài ngày tới.
Nhìn cậu ta thu thập đống hành lý nhỏ của mình, tôi nói: “Tôi đưa cậu đi.”
Vu Thần An sửng sốt, bắt đầu từ chối: “Không cần đâu, tôi có thể tự đi.”
“Cậu có thể, nhưng không nên,” Tôi không thực sự tin tưởng vào khả năng nhận biết đường xá của cậu ta lắm, “Không thể đi trực tiếp đến phim trường được, người lái taxi cũng không chắc sẽ vui lòng đi ngược lộ trình, nếu tự mình đổi xe, tôi sợ cậu đi được nửa đường thì mất tích.”
Tôi tiếp tục tìm lý