Editor: Mù Tạt
——–
Vu Thần An cho tôi xem ảnh chụp mẹ cậu ta.
Quả thật là một mỹ nhân yêu kiều mềm mại, mắt một mí cong cong trên khuôn mặt trái xoan, cho dù nhìn ra được tuổi tác thật thì cũng vẫn rất đẹp như cũ.
“Cậu rất giống bà ấy.” Tôi nói, không hỏi bố cậu ta ở đâu.
Nhưng chính cậu ta tự nói: “Không có ảnh của bố, từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy ông ấy.”
Cậu ta thở dài một hơi, cất tấm ảnh kia đi: “Bây giờ nghĩ lại tôi cũng không thấy nuối tiếc nữa, chỉ là tôi và ông ấy không có duyên mà thôi.”
“Vậy cậu sẽ bỏ qua sao?” Tôi hỏi.
“Trên đời có nhiều điều tốt đẹp hơn.” Cậu ta chỉ nói vậy.
Hình như cậu ta mang rất điều đồ cũ từ Anh về, đều để trong một cái rương.
Trước đây tôi luôn nhìn thấy cậu ta không ngại mệt mà kiểm tra đồ trong rương, sau đó lại đóng lại.
Gần đây số lần giảm hẳn, chúng tôi lại có nhiều hoạt động giải trí hơn để giết thời gian.
Có một ngày đi trên đường, Vu Thần An đột nhiên nói với tôi: “Thật ra tôi thấy mì ăn liền ăn rất ngon.”
Tôi ngẩng đầu, quả nhiên thấy trước mặt là một cửa hàng mì ăn liền nhỏ đã đóng cửa.
Đương nhiên rồi, đối với những người về từ Anh thì đây đã xem như là tuyệt đỉnh mỹ thực rồi.” Tôi nói.
Vu Thần An vừa đi vừa nhìn tôi, muốn nói lại thôi, nhưng vẫn bảo: “Bởi vì người hỏi tôi vay tiền kia là người bạn Trung Quốc đầu tiên của tôi.”
Tôi lập tức cảm thấy hứng thú: “Làm thế nào mà cậu kết bạn được với người Trung Quốc?”
“Chơi game….” Vu Thần An nói, “Cậu ấy đoạt trang bị của tôi, sau đó liền quen biết.
Tôi về nước cũng là cậu ấy gợi ý, nói là những rắc rối của tôi không thể giải quyết khi ở lại Anh, và tôi nên trở về để…”
Như thể chạm vào chủ đề không nên nói của Vu Thần An, cậu ta liền ngừng nói.
“Kết quả là lừa tiền cậu chạy mất.” tôi kết luận, “Quên đi, cậu không cụt tay gãy chân là đã xem như người Trung Quốc chúng tôi đối xử tốt bụng rồi.”
Mà người Trung Quốc tốt bụng là tôi chân thành kiến nghị: “Tôi nghĩ mặt của cậu vẫn thích hợp ở trong giới giải trí nhất, nhưng bình tĩnh xem xét lại, khả năng cậu bị hãm hại là quá lớn, hay là cân nhắc đừng ở trong đó giằng co nữa.”
“Tôi sẽ không!” Vậy mà Vu Thần An không phục, “Tôi cũng học rất nhiều! Đạo diễn còn thường xuyên chỉ dạy tôi.”
Tôi nghe mà suýt chút nữa không nhớ được đạo diễn kia là ai, hóa là tên đạo diễn của phim điện ảnh vừa hoàn thành của Vu Thần An, tôi hỏi: “Với cái tính khí và EQ thấp kia của ông ta thì chỉ dạy cậu cái quái gì?”
“Ông ấy nói,” Vu Thần An lại rất nghiêm túc, “Tôi không nên ký bất kì thỏa thuận cờ bạc nào, không thì sẽ bị lừa và phải quay phim trả nợ.”
Lại còn rất đạo lý, quả là kinh nghiệm xương máu.
Trên đường không ít người, còn có một thợ chụp ảnh đường phố cầm máy ảnh hướng về phía Vu Thần An bấm không ngừng, cậu ta cũng không thích ứng lắm, trốn ở bên cạnh tôi.
Nhưng tôi rất vui vẻ, tôi nghĩ Vu Thần An thật sự rất đẹp, không biết sau này nếu nổi tiếng, tiểu vô lương tâm này có phát lì xì cho tôi rồi bảo là tiền trả Bá Nhạc* hay không.
*Bá Lạc/Bá Nhạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa.
Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.
Đam Mỹ Hài
Sực nhớ ra lời Vu Thần An vừa nói, tôi quay sang: “Đừng có chơi game với đám bạn lộn xa lộn xộn trên mạng nữa, kẻo lại bị lừa tiền.”
Vu Thần An tự mình đi mua hai cây kem, định đưa tôi một cây, nghe tôi nói vậy thì lặng người nhìn tôi.
“Có nghe không?” Tôi nhấn mạnh lần nữa.
“Vì không có ai dẫn dắt tôi mà” Vu Thần An nỗ lực phản bác, “Tôi vốn đã chơi không tốt…”
Đây đúng là một vấn đề nan giải, tôi chỉ nghĩ đến giải pháp duy nhất: “Về sau tôi dẫn dắt cậu.”
——
“Cậu có muốn 98K không?” Tôi hỏi.
“Không muốn,” Vu Thần An nói: “Tôi không dùng được.”
Quả nhiên không dùng được, mới vài phút mà cậu ta đã chết rồi.
“Cậu đừng rút lui, chờ tôi ăn gà đã.” Tôi nói với Vu Thần An.
“Được.” Mặc dù Vu Thần An đã rơi xuống đất thành hộp đồ ăn bị đe dọa, nhưng may mà biết nghe lời, thỉnh thoảng cũng có thể thắng vài cái.
Đoạn này 2 ông chơi PUBG hay sao é, vì mình không biết rõ về game này nên một số từ có thể hơi sai, mn thông cảm TT.TT
Không hiểu nổi, hai chúng tôi đều đang chơi rất ổn, nhưng có người thứ ba lại tỏ ra rất bất mãn.
“Bảo mày về gặp bố, rồi mày gặp thế này hả?!” Bố tôi mắng tôi.
“Con đã trở về rồi đấy thôi,” Tôi cúi đầu đáp lời, “Bố xem, bố còn được ‘mua một tặng một’.
Bố tôi nói: “Nên nhốt bọn trẻ chúng mày vào trung tâm điều trị nghiện Internet luôn đi, cả ngày cúi đầu nhìn chăm chăm cái điện thoại.”
“Cậu ấy có nhìn điện