Editor: Mù Tạt
——–
Ngủ sớm quá cũng không tốt nên Vu Thần An ăn bữa khuya, có lẽ Hoắc Cẩm Đường đã tỉnh rồi, còn bước ra ngoài xem cậu đang làm gì.
“Đã gọi thịt nướng thì thôi.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Vậy mà em còn gọi thêm một phần bánh phô mai?”
Vu Thần An hơi chột dạ, cậu nói: “Là anh nói tôi quá gầy.”
Hoắc Cẩm Đường nghe Vu Thần An nói xong, có vẻ cảm thấy có lý: “Vậy thì em ăn cho mập mập chút, dù sao thì tạm thời cũng chẳng ai quản em béo hay gầy đâu.”
Vu Thần An luôn thấy những lời này có chút kì quái, cắn hai miếng bánh ngọt, nghĩ đúng là kì quái thật bèn hỏi: “Anh có ý gì?”
“Có phải hợp đồng của em sắp hết hạn không?” Hoắc Cẩm Đường đột nhiên nói, “Đừng gia hạn tiếp nhá.”
“Tại sao?” Vu Thần An không hiểu, rất nhiều chỗ không hiểu, “Tôi thấy công ty khá tốt mà.”
“Là rất tốt.” Hoắc Cẩm Đường đồng ý, “Tốt vãi sh*t luôn ấy.”
Vu Thần An không biết tại sao Hoắc Cẩm Đường lại bắt đầu chửi thề.
Hoắc Cẩm Đường vẫn lựa chọn sử dụng ngôn ngữ thông tục của loài người để giải thích: “Có thể tiểu Vu không quá hợp với chương trình này đâu; trình độ của cậu ấy không thể sắp xếp diễn bộ phim này được; đại ngôn của quảng cáo này không phù hợp với vị trí của cậu ấy, ngài cũng có thể cân nhắc các nghệ sĩ khác như AA, BB và CC chẳng hạn, đây là tư liệu về bọn họ.”
“Hả?” Vu Thần An vẫn còn đang sững sờ.
“Mô phỏng cho em nửa ngày rồi đấy.” Hoắc Cẩm Đường ra vẻ chán nản nói, “Công ty em đã gửi rất nhiều email từ chối, đồ ngốc như em cũng chẳng biết mình đã bỏ lỡ bao nhiêu tài nguyên đâu.”
“Thật ư?” Vu Thần An vẫn không quá tin, “Không phải đâu, tôi cảm thấy tôi còn rất nhiều việc mà, lịch trình đều đã kín òi.”
“Giống như những chiếc bánh từ trên trời rơi xuống ấy.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Họ không nghĩ là sẽ ào ào đổ hết xuống người em.”
Vu Thần An lựa chọn tiếp tục ăn món bánh phô mai có hàm lượng calo cao của mình, Hoắc Cẩm Đường ngồi lại đây, chỉ nhìn cậu ăn.
Nghĩ muốn nhấn mạnh lại lần nữa với Vu Thần An đỡ cho cậu sẽ quên mất: “Nhớ rõ đừng kí đấy, em nghe lời thì tốt rồi.”
Vu Thần An nghĩ, đây không phải là trời giáng một anh trai, mà là trời giáng một baba cuồng kiểm soát.
“Anh thật sự rất kì quái.” Vu Thần An nhịn không được mà hỏi, “Hỏi anh vì cớ gì anh làm nhiều thứ như vậy, anh chỉ biết nói chêm chọc cười, nói một đống lung tung loạn xạ, nhất định không muốn nói thích tôi.”
Hoắc Cẩm Đường không ngờ Vu Thần An sẽ nói lời này, qua hơn mười giây mới nói: “Đó là do trí nhớ của em không tốt, rõ ràng tôi đã nói rồi.”
*Cho những ai thắc mắc thì ở chương 18, Hoắc Cẩm Đường đã nói với An An: “Lừa em tôi cũng chẳng thể có cảm giác thành tựu đâu.
Đã nói với em rồi mà em không tin, chẳng lẽ tôi không thể nắm giữ một tình yêu chân thành ư?”
Đương nhiên Vu Thần An nhớ, nhưng vẫn không đúng, cứ không đúng chỗ nào ấy, “Căn bản là anh không muốn làm cho tôi tin tưởng lời nói của anh.”
Tựa như một cậu bạn nhỏ kém cỏi nhưng lại có một lần ‘ăn may’ kiểm tra được 80 điểm nên rất vui vẻ, hiếm khi khiến Hoắc Cẩm Đường câm nín, cảm giác thành tựu của Vu Thần An rất đỗi phi thường.
Và có thể hôm nay cũng không thích hợp lắm để hỏi tiếp, Vu Thần An đưa một chiếc túi khác chưa mở cho Hoắc Cẩm Đường, “Giữ lại cho anh đó.”
*80 điểm trên thang điểm 150 ở TQ thì tầm hơn 5 điểm một chút trên thang điểm 10 ở VN ấy =)))
Thật ra lúc mua nó Vu Thần An cũng không xác định Hoắc Cẩm Đường sẽ tỉnh dậy, nhưng vì được giảm giá toàn bộ nên cậu lấy thêm một phần bánh ngọt nữa, cậu cũng chẳng ăn mà chỉ để ở cạnh bàn.
Hoắc Cẩm Đường mở túi ra, tức giận cười: “Đêm khuya còn ăn kem thì thôi đi, nhưng em không thể để vào tủ lạnh hử? Giữ cái này lại cho tôi?”
Vu Thần An cắn thìa, mới vừa nhớ ra mình đã quên cái gì, cúi đầu nhìn thì thấy ly kem đã chảy thành nước.
“Xin lỗi……” Vu Thần An định gọi một phần khác, nhưng cửa hàng bánh ngọt đã ngừng giao hàng mất rồi.
Hoắc Cẩm Đường không hề để ý đến Vu Thần An, xách túi bước ra ngoài.
“Anh đi đâu vậy?” Vu Thần An hỏi.
“Đương nhiên là đi vứt thứ này.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Nếu không trên bàn sẽ dính toàn nước, em có thể lau sạch?”
Vu Thần An muốn nói rằng cậu có thể dọn dẹp bàn ăn, nhưng có vẻ như đây không phải vấn đề chính, Hoắc Cẩm Đường tức giận vì cậu không chờ hắn để ăn bữa khuya cùng nhau sao? Cậu rời khỏi ghế và đi theo Hoắc Cẩm Đường ra ngoài.
Hoắc Cẩm Đường nói: “Đi vứt rác mà em theo làm gì?”
Vu Thần An nói: “Tôi vẫn còn dư một đôi đũa cho bữa khuya.”
Hoắc Cẩm Đường khó hiểu nhìn Vu Thần An, thở dài: “Thua em rồi đồ ngốc.”
Hắn ném túi kem đã chảy kia vào thùng rác rồi trở về: “Phần còn lại là của tôi, không cho em ăn.”
Thật sự là một người đàn ông kì lạ.
——
“Em không cần bày ra cái vẻ mặt suy tư ấy đâu.” Hoắc Cẩm Đường vừa ăn bữa khuya của Vu Thần An vừa nói, “Tại sao không làm được việc gì có ích? Em tự hỏi như vậy, Thượng Đế cũng cười không nổi.”
Vu Thần An đã học cách phớt lờ sự chế giễu của Hoắc Cẩm Đường, cậu nói: “Nếu anh biết công ty của tôi có vấn đề —— tuy rằng làm sao anh biết được điều đó cũng là một vấn đề, thế nhưng vì sao anh không nói cho tôi biết sớm hơn?”
Hoắc Cẩm Đường gặp một đệ tử ngu ngốc: “Chẳng phải thầy của em đã dạy em không có gì là đen trắng rõ ràng sao? Người đại diện của em không rảnh rỗi cố ý ngăn cản em nổi tiếng, chỉ là không muốn tài nguyên tốt đều tập trung hết trên người em như nghệ sĩ hàng đầu mà thôi, cô ấy còn dẫn dắt một vài người nữa.
Có hai hoặc ba người nổi tiếng sẽ tốt hơn chỉ có một người nổi.
Tất nhiên, công ty em không hoàn toàn suy xét cho lợi ích của em, cũng như chưa đưa ra kế hoạch dài hạn cho tương lai của em, còn tính toán chia ‘bánh ngọt’ kia kìa.
Nhưng lúc em còn là người mới, quả thực công ty này là sự lựa chọn tốt nhất.
Khi ấy em không cần phải bước đi sớm mà em cần đứng vững gót chân, nhưng bây giờ em đã có tên tuổi và mối quan hệ nhất định rồi, em cần rời đi, đừng mù quáng tin tưởng bất cứ kẻ nào, hiểu chưa?”
Thật ra Hoắc Cẩm Đường nói rất dễ hiểu, nhưng Vu Thần An vẫn có chút không thoải mái, cậu nghĩ tới người đại diện đã gửi tin nhắn bảo cậu mặc thêm quần áo, đôi khi còn nấu canh cho cậu ăn để bồi bổ dạ dày, Vu Thần An biết con người không chỉ có một mặt, nhưng đột nhiên cậu phải nghe những chuyện rõ ràng cụ thể như vậy, cậu mới nhận ra rằng vẫn còn một khoảng cách rất lớn giữa khái niệm và thực tế.
“Khi nhìn thấy em, tôi đã biết em rất thích hợp để tiến vào giới giải trí.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Em bảo em có tiền, đúng là làm những việc khác thì cũng được, nhưng người khác chỉ chiếu cố em hoặc lừa em vì tiền mà thôi, bọn họ không nghĩ ‘ngu ngốc’ cũng là một loại thiên phú; chỉ có ở giới giải trí, đẹp mới có thể được bao vây từ đông sang tây, ngây thơ khờ dại mới có người bảo vệ, và người hâm mộ sẽ rất thích sư ngây ngô đẹp đẽ của em.”
“Ý của anh là bởi vì mặt.” Vu Thần An rầu rĩ nói.
“Có mặt không tốt sao?” Hoắc Cẩm Đường nói, “Bố tôi ngày nào cũng bị ám ảnh bởi phụ nữ đẹp, không phải mỗi khuôn mặt là có giá trị, nhưng sẽ rất tiếc nếu em không tiến vào showbiz.
Mặc quần jeans áo phông trắng cũng ổn, nhưng em vẫn nên mang thêm kim cương hột xoàn với hoa tươi.
Mà bây giờ là thời đại của thức ăn nhanh, việc bảo