Editor: Mù Tạt
——–
- Một câu hỏi ẩn danh từ tiên sinh Vu Thần An, người không muốn nêu tên:
“Nếu câu chuyện về vua Oedipus xảy ra ở thời hiện đại, vậy nó sẽ trở nên như thế nào?”
——
“Sát hại cha là tội cố ý giết người, cần phải tố lên viện kiểm soát.”
“Sao cơ? Bạn bảo ý bạn không phải hỏi cái này á? Thế bạn muốn hỏi về cái gì? Lúc đó giữa bọn họ có quan hệ huyết thống ba đời nên không thể lập thành quan hệ vợ chồng được, phải ra tòa để xóa quan hệ.”
Đây là câu trả lời của người làm công tác pháp luật.
——
“Cái này là tư liệu phim sếch mới hở? Cho tui xem với!!”
Đây là của một người mê phim hành động tình cảm.
——
“Chủ thớt muốn thử loại đề tài này à? Mấy trang web trong nước hiện nay đều cấm òi, cẩn thận bị thẻ đỏ đó, cơ mà bạn có thể vào Hai*.com hoặc P*.com, cố lên nhá, chúc một ngày sớm bùng nổ!”
Đây là của một nhà văn online vô cùng nhiệt tình.
——
Nhưng đó cũng chẳng phải đáp án mà Vu Thần An muốn.
“Nếu không thế thì có thể làm gì bây giờ? Tự sát hay là phát điên đây, vẫn còn phải sống tiếp cơ mà.
Món này nhiều ớt ghê.”
Đây là của Hoắc Cẩm Đường.
“Từ nhỏ tôi đã không hiểu vì sao loài người lại ngu ngốc như vậy, mỗi ngày đều tự chuốc phiền cho bản thân, đến động vật còn biết tránh xa nguy hiểm mà.
Nên cách xa đống lửa một chút vì sẽ rất đau nếu bị thiêu đốt, mà con người cứ thích đi tìm nỗi đau, còn lấy nó để làm bằng chứng cho tình yêu rồi trút hết thứ tình cảm nhảm nhí ấy lên người khác.
Tôi nói với mẹ tôi ‘vậy mẹ li hôn đi’, bà ấy lại không muốn, nói vẫn còn tình cảm.
Yêu yêu ghét ghét cái gì chứ, đây chính là lợi thế của người đồng tính chúng ta, không sinh đẻ với họ hàng thân thích và cũng không có những đứa trẻ khuyết tật về thể chất, chẳng phải rất tốt khi cùng nhau đóng góp cho sự hủy diệt của nhân loại hay sao?”
Nghe có lí ghê, Vu Thần An gần như bị thuyết phục, bất cứ lúc nào lo lắng cậu đều nghĩ đến lí luận của Hoắc Cẩm Đường, cậu sẽ cảm thấy rằng có quá nhiều chuyện dư thừa, không bằng quan tâm đến khẩu phần ăn của trẻ em vùng núi.
Nhưng cậu lại hỏi Hoắc Cẩm Đường: “Vậy anh không đau khổ sao?”
Dường như đồ ăn thật sự rất cay, trên trán Hoắc Cẩm Đường chảy đầy mồ hôi, vừa rút khăn giấy vừa trả lời Vu Thần An: “Hiện tại tôi rất vui.”
Trốn tránh vấn đề! Vậy ra trước kia có đau khổ à? Thế bây giờ cảm thấy tốt lên chưa? Sau này có thể cải thiện một chút không?
Mấy điều này cũng không đơn giản như việc đặt mục tiêu, thế nên để sau rồi tính, trước mắt tập trung vào vấn đề nghèo đói đã.
Quay video tuyên truyền kêu gọi sự quan tâm đến các vùng miền nghèo khó và đấu tranh xóa đói giảm nghèo, đột nhiên có thêm công việc này, mà cũng không được tính vào tiền lương, thế nhưng nó rất quan trọng, thậm chí cậu được chọn còn là may ấy, vậy nên đương nhiên phải hợp tác, người đại diện sợ bên kia không chuyên nghiệp, còn bảo Vu Thần An tự dẫn theo thợ trang điểm riêng.
Trước khi trang điểm đã thoa kem nền rồi, kẻ lông mày cũng đã gần xong, đạo diễn lại đột nhiên nói hay là thử để mặt mộc, vì vậy lại tẩy trang, Vu Thần An ngồi đó chờ thu xếp.
“Cậu dễ tính thật đấy.” Nhân viên công tác đột nhiên nói, “Lần trước có vị kia khá nóng tính, mới phải đợi có mười phút đã chửi bới tung cả lên, vừa nãy chúng tôi còn sợ cậu sẽ tức giận.
Mà trong nhóm có một cô gái nhỏ là fan của cậu, nói không sao đâu, vì tính tính cậu tốt lắm nên sẽ không phát hỏa.”
Đúng là Vu Thần An không tức giận, cậu như đi vào cõi thần tiên rồi.
Nghe người ta nói xong mới sực tỉnh: “Cô ấy có cần kí tên không?”
Thật ra hôm nay đã bị lôi kéo kí rất nhiều, Vu Thần An còn chụp thêm vài tấm ảnh.
Fan cậu vô cùng phấn khích, ban đầu toàn lui lại chứ chẳng dám lại gần, mà càng về sau lại càng tóm lấy cậu bày tỏ tình cảm.
“Em nghĩ anh giống một chiếc bình hoa ấy.” Vị fan kia nói, “A, không phải ý đó! Chính là cảm thấy chẳng cần anh làm gì cả, anh chỉ cần đứng ở đó thui, em nhìn là đã thấy siêu hạnh phúc rùi!”
“Ý của cô ấy không phải là vậy sao?” Hoắc Cẩm Đường nghe Vu Thần An kể lại thì nói, “Tuy rằng diễn xuất của em không tốt lắm, hơn nữa lời thoại tiếng phổ thông cũng chẳng đạt chuẩn, nhưng yêu cầu của mọi người với ‘bình hoa’ cũng không phải quá cao, chỉ cần không lúng túng gượng gạo ảnh hưởng đến bộ phim là được.”
“Thế nhưng cô ấy còn nói,” Vu Thần An kể nốt, “Có rất nhiều ngôi sao đẹp trong giới giải trí, nhưng không phải ai cũng có thể khiến mọi người cười được.”
“Xong, cô ấy còn bảo em là diễn viên hài.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Sao fan của em lại đối xử với em như vậy nhỉ.
Cơ mà cũng khó trách được, có ai khi được hỏi vì sao lại tiến vào giới giải trí lại trả lời ‘bởi vì người ta bảo tôi kiếm một công việc thật tốt, không nên ăn no chờ chết’ như em?”
“Cô ấy đâu có ý đó.” Vu Thần An lẩm bẩm, bị Hoắc Cẩm Đường nghe được, “Hơn nữa lúc trước là anh nói như vậy với tôi mà.”
“Nhưng cô ấy vẫn rất có lý.” Hoắc Cẩm Đường lại nói, “Đó cũng là một loại thiên phú.
Ngày trước tôi gặp Hà Viễn Trình, mỗi ngày ông ta đều vừa mắng em vừa cho em thêm đất diễn.”
“Ông ta nói thật ra lúc đó ông ta bị áp lực tinh thần rất lớn, bộ phim này mà quay không tốt liền thật sự xong đời, ngay cả khi phim có dở thì vẫn phải hoàn thành.
Tính tình ổng vốn đã không tốt rồi nên khi ấy lại càng nát hơn, có thiếu sót tí tẹo thôi cũng sẽ suy sụp mà gào rống, người khác đều sợ ông ta, trốn tránh ông ta, mà em lại ngốc, lẽo đẽo theo sau người ta không tha.
Ông ta trốn đi hút thuốc, em còn muốn chạy theo nói với ổng ‘đừng buồn’.”
“Ông ấy trông rất khổ sở.” Vu Thần An nói.
“Lạy em, đại lão gia năm sáu mươi tuổi, em còn không yên lòng ư? Cũng là do ông ta tự khiến mình khổ sở đấy chứ, muốn kiếm một chầu nên mới đi đánh cược mà.
Nếu cứ liều mạng vì sự nghiệp như vậy thì chỉ còn cái nịt thôi.” Hoắc Cẩm Đường cười nhạt, một lát sau, có lẽ hắn cảm thấy mình đã hơi quá mức nên mới nói, “Tóm lại là em có thể phát hiện ra nỗi khổ của người khác.”
Vu Thần An không tiếp tục đề tài này nữa, Hoắc Cẩm Đường giống như đang khen cậu, lại giống như mắng cậu, nghe đã không hiểu rồi mà lại phải tự mình suy ngẫm, mệt mỏi quá, hay là cứ đổ hết đồ trong thùng ra cho Hoắc Cẩm Đường đi.
“Cái gì đây?” Hoắc Cẩm Đường hỏi.
“Nông sản địa phương.” Vu Thần An nói, “Quay video chính là để quảng cáo những đặc sản này nên tôi đã mua rất nhiều.”
Hoắc Cẩm Đường dở khóc dở cười: “Em đến đó một chuyến đã không lấy