Editor: Mù Tạt
——–
Triệu Gia vừa đi quẩy cả đêm về, ngủ chưa được một tiếng đã bị nhạc chuông gọi tới của Hoắc Cẩm Đường quấy rầy: “Mày còn có đạo đức không, mày xem mới có mấy giờ hả?!”
“Là do tao muốn đi làm sớm, với lại hay bị tắc nghẽn giao thông vào giờ cao điểm.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Mà sáng bảnh mắt ra rồi mày còn lười biếng nằm ngủ.”
Triệu Gia nói: “Làm gì mà nóng thế, làm ăn thất bại à?”
“Rất thuận lợi.” Hoắc Cẩm Đường đáp, “Là Vu Thần An đang gặp rắc rối.”
“Cậu ấy làm sao thế?” Triệu Gia hỏi.
“Tại sao một thằng đàn ông lại tự gọi mình là ‘tiểu Lệ’?” Hoắc Cẩm Đường hỏi, “Gã không cảm thấy nghe rất biến thái hở?”
“Bình thường,” Triệu Gia nói, “Còn có vài người gọi là ‘Đường Đường’ đấy thôi.”
Hoắc Cẩm Đường nói: “Tên của mày thì có gì hay ho hơn? Có nhớ lần trước mày bị mất chó không? Thẻ tên mà mày viết cho nó là ‘chó của Triệu Gia’, mày tung tin khắp nơi hỏi mọi người có nhìn thấy ‘chó của Triệu Gia’ không, kết quả mày bị người ta báo đã mất tích, còn gọi điện đến hỏi thăm.”
*Tên của Triệu Gia có chữ ‘Gia’-còn có nghĩa là ‘nhà, dòng họ’ ấy.
Mọi người hiểu lầm “Chó của Triệu Gia” thành “Chó nhà họ Triệu” =>> Triệu Gia ăn ở thế nào đấy nên bị coi là con cún nhà mình:))) (Đoạn này do ko hiểu lắm nên mình chém đại, mn thông cảm huhu)
Triệu Gia: “……Ông đây éo đấu võ mồm với mày nữa, mau nói tao biết có chuyện gì đi.”
“Khách ghé thăm nhà,” Hoắc Cẩm Đường nói, “Cần bố mày cung cấp một văn kiện của luật sư, nhớ bảo ông ấy ký tên vào đó.”
“Một luật sư lớn như bố tao lại viết cho mày mấy thứ đó….cơ mà viết cái gì đấy?” Triệu Gia nói.
“Cảnh cáo việc tung tin đồn nhảm về nghệ sĩ của công ty khách hàng sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý, thời gian…viết là hai ngày sau.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Phỏng chừng bây giờ tiểu Lệ đã bị chọc tức đến phát rồ luôn rồi.”
——
Quả nhiên ngủ sớm dậy sớm là thói quen tốt, chú chim dậy trễ chẳng những không có côn trùng ăn, mà còn phát hiện ra rằng điện thoại của mình đã bị người ta đụng vào và gửi đi những tin nhắn kì lạ, điều này đã phá hủy hoàn toàn kế hoạch giải quyết mọi việc thật ‘dễ dàng’ của Vu Thần An.
Lúc trước cái điện thoại này của Vu Thần An là mua từ người tiếp thị, ngày đêm bị người lạ gọi điện điên cuồng quấy rối, mà khi ấy cậu lại không muốn đổi, sợ một ngày nào đó Hoắc Cẩm Đường muốn gọi lại chẳng gọi được.
Bởi vậy cậu đã cài đặt một danh bạ trắng, chỉ có những số điện thoại được nhập vào mới có thể gọi.
Có lẽ tiểu Lệ cũng thông qua cách kia để lấy được số cậu, và đó cũng là lí do tại sao Vu Thần An không biết tiểu Lệ đang gửi cho mình những tin nhắn điên rồ, cậu chưa từng nhận được cuộc gọi từ cô ấy.
Vu Thần An lấy ra một chiếc điện thoại khác và gọi vào số của tiểu Lệ.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, hình như bên kia đang ăn cơm, âm thanh có chút ồn ào xen lẫn với tiếng mút tay, một giọng nam thô lỗ truyền đến: “Alo, ai đấy?”
Vu Thần An ngẩn người, não còn chưa kịp phản ứng thì cậu đã trả lời theo quán tính: “Rất xin lỗi, tôi gọi nhầm số.”
Cúp điện thoại, Vu Thần An đặt hai chiếc điện thoại cạnh nhau, hai dãy số giống nhau như đúc, cậu có nhầm lẫn gì đâu nhỉ…..
Vu Thần An còn đang nghi hoặc thì điện thoại gọi lại.
Vu Thần An vẫn nhận: “Alo?”
“Vu Thần An.” Vẫn là giọng nam kia.
Vu Thần An ngập ngừng: “Tiểu, tiểu Lệ? Hai năm nay cậu đi chuyển giới à?”
Chẳng trách đòi nhiều tiền như vậy.
“…….” Tiểu Lệ nói, “Mẹ nó, cậu chưa từng nghe qua thiết bị đổi giọng?”
“Cậu vẫn luôn lừa gạt tớ sao?” Vu