Editor: Mù Tạt
——–
“Tiểu Lệ bị bắt rồi.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Em có thể ăn được cái gì tốt không, đây là loại cỏ gì vậy trời.”
“Phải ăn kiêng.” Vu Thần An nói, trơ mắt nhìn một bàn đồ ăn được Hoắc Cẩm Đường mang đến, mà chính cậu lại chỉ ăn salad rau, “Em đã mập lên sau thời gian nghỉ phép.”
Thật ra nếu chỉ đơn thuần là nghỉ ngơi thì cũng chẳng mập lên được, nhưng đáng tiếc là cậu theo chân Hoắc Cẩm Đường nên ham ăn hơn, hiển nhiên người có thêm chút thịt.
Vừa ăn salad, cậu mới nhớ đến nửa câu trước của Hoắc Cẩm Đường, hỏi: “Cậu ấy làm sao vậy? Anh báo cảnh sát à?”
“Không liên quan đến anh.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Gã đến cây ATM của ngân hàng để rút tiền, thấy thẻ của người trước để quên ở đấy nên nhất thời nổi lòng tham cuỗm đi.
Vừa khéo người ta quay lại tìm thẻ bắt quả tang, ôi thôi lập tức báo cảnh sát.
À đúng rồi, trong khi tranh chấp thì chủ nhân của tấm thẻ kia đã vô tình làm vỡ nát điện thoại của tiểu Lệ.”
“Đúng lúc như vậy á?” Vu Thần An ngờ vực nhìn Hoắc Cẩm Đường.
“Em nhìn anh chằm chằm như vậy làm gì, thật sự không liên quan đến anh.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Là do Triệu Gia đi rút tiền mà đầu óc chập mạch để quên thẻ, trùng hợp mà thôi.”
Hoắc Cẩm Đường nói bậy nói bạ đến mức chính hắn cũng mỉm cười, bình thường hắn không cười như thế, dù có cười rộ lên cũng khiến người khác cảm thấy vài nét châm biếm, mà lúc này nụ cười ấy với Vu Thần An lại nhuốm vẻ dịu dàng.
Thấy Vu Thần An lo lắng, hắn lại nói thêm: “Đừng lo, ATM có giới hạn rút tiền theo ngày, hơn nữa gã cũng không rút nhiều lắm, nếu Triệu Gia bằng lòng lượng thứ thì chỉ bị kết án vài năm thôi.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là gã phải phối hợp.”
Về phần phải ‘phối hợp’ cái gì, Hoắc Cẩm Đường sẽ không nói tiếp.
Vu Thần An cúi đầu gảy hạt ngô trong đĩa salad, lại nhịn không được mà nhìn Hoắc Cẩm Đường, Hoắc Cẩm Đường thấy cậu đi tới, nói: “Sao thế? Có vẻ mấy món bên này của anh ngon hơn đấy, giảm cân…..Vậy em ăn nấm đùi gà này….”
Hắn còn chưa dứt lời, nụ hôn của Vu Thần An đã in lên môi hắn.
“Cảm ơn anh.” Vu Thần An còn thủ thỉ bên tai Hoắc Cẩm Đường.
Hoắc Cẩm Đường bĩu môi: “Nước sốt dính hết lên mặt anh rồi kìa.
Anh đặc biệt chạy tới thì cũng không phải chỉ hôn một chút là xong đâu nhá.”
Nhưng vẫn kéo Vu Thần An ngồi xuống: “Muốn cảm ơn anh thì cũng đừng ăn ‘cỏ’, tập thể dục mới giảm cân được, biết chưa?”
Vu Thần An lại ôm bát salad của mình đến, nhớ ra Hoắc Cẩm Đường đã nói ‘đặc biệt chạy tới’: “Anh đến đây để nói với em chuyện này sao?”
Sao lại thấy đây là chuyện giải quyết xong chỉ qua một cuộc điện thoại nhỉ.
“Đương nhiên là không.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Anh đến để nói cho em biết anh không đi đậu.”
“Hả?” Vu Thần An khó tin, “Sao anh có thể thi không qua môn một?”
“Tại sao anh không thể thi trượt?” Hoắc Cẩm Đường nói, “Dù sao thì bây giờ anh cũng không có bằng lái, không được lái xe, đi đâu cũng chẳng tiện, đều là lỗi của em đấy.
Có phải em nên bồi thường anh không?”
“Bồi thường thế nào?” Vu Thần An vẫn còn đang bối rối.
“Đương nhiên là em phải nhanh lấy được bằng lái và làm tài xế cho anh rồi.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Có nghe không, lại lề mề tiếp thì không thi được đâu.”
Vu Thần An cũng chẳng nghĩ tới khả năng thi trượt của Hoắc Cẩm Đường thấp đến mức nào, chỉ cảm thấy việc mình đã khiến Hoắc Cẩm Đường mất bằng lái là nghiệp chướng nặng nề, nên dĩ nhiên cậu đáp ứng: “Em sẽ tập xe nhiều hơn.”
Bị Hoắc Cẩm Đường kéo đông kéo tây tám nhảm suốt một hồi, Vu Thần An lại quên hỏi rốt cục Hoắc Cẩm Đường đến để làm gì.
Mãi đến khi ăn cơm xong, Vu Thần An xách túi đồ ăn thừa vứt đi và đang dùng khăn giấy lau mặt bàn, Hoắc Cẩm Đường mới đột nhiên nói: “Thực sự xin lỗi.”
Vu Thần An ngây người nhìn Hoắc Cẩm Đường.
Hoắc Cẩm Đường cũng ngồi xổm xuống nhìn Vu Thần An: “Anh đã nói dối em, căn bản là anh không thật sự ‘chẳng quan tâm’ như vậy.
Anh còn rất quá đáng, vì chính anh đã trải qua loại thống khổ này nên muốn chờ nỗi đau ấy của em nguôi ngoai mới lại nói cho em, bởi anh sợ em không hiểu rốt cuộc yêu là gì.”
Hắn đặt giấy tờ nhận nuôi đã ố vàng trước mặt Vu Thần An: “Chuyện anh và em biết không giống nhau, mấy tháng trước anh mới phát hiện ra chuyện này, khi ấy anh chỉ biết anh không phải là con ruột của bố anh.
Nhưng trước đó, anh đã đi gặp rất nhiều tên bác sĩ vô dụng và kê đủ loại thuốc, đúng, đó không phải hạt nho, vitamin hay dầu gan cá.
Xác thực là anh không bình thường, khi còn tưởng rằng em là em trai anh, anh chỉ biết cuối cùng thì đấy là loại tình cảm gì, mà anh nghĩ anh chỉ dừng lại ở việc ‘biết’ thôi.”
Điều duy nhất có thể làm là âm thầm khiến người ta chiếu cố đồ ngốc kia nhiều một chút, kẻo lại bị hại chết giữa rừng sâu hiểm độc.
Lý trí mách bảo bản thân không nên tới gần, mà cảm tính lại kêu gào muốn vượt qua ranh giới, và khi hai thứ đó giằng xé vật lộn thì một giấy chứng nhận con nuôi từ trên trời rơi xuống.
Nó chẳng những chứng minh bọn họ không hề có quan hệ huyết thống, mà còn chứng tỏ những lo sợ không đâu kia đều trở nên vô nghĩa.
“Yêu là thống khổ, yêu là gánh nặng.
Em đã từng nghe mấy lời này chưa?”
“Ai nói vậy?” Vu Thần An chưa từng nghe qua.
“Nhĩ Khang*.” Hoắc Cẩm Đường nói.
*nhân vật trong Hoàn Châu Cách Cách, còn được cư dân mạng gọi là ‘thánh meme’
Vu Thần An hỏi: “Nhĩ Khang là ai? Nói có đạo lí ghê.”
Chuyện cười của Hoắc Cẩm Đường thất bại thảm hại, hắn quyết định quên những gì vừa xảy ra.
“Đáng lẽ anh nên nói cho em biết ngay, nhưng anh lại có suy nghĩ ích kỷ, anh sợ em quá ngốc.” Lúc này Hoắc Cẩm Đường còn không quên thêm một câu về chỉ số IQ của Vu Thần An, “Chủ yếu vẫn là anh quá tham lam, anh muốn đó phải là tình cảm thuần túy, muốn bất kể thân phận gì, em cũng đều yêu anh.
Mà sợ rằng nếu nói trực tiếp với em, em sẽ lại rối rắm rồi không rõ rốt cuộc tình cảm đó là gì.
Em có hiểu không?”
“Hiểu.” Vu Thần An nghĩ cậu đâu có ngốc như vậy, “Chính là, anh muốn một món quà, mà thật ra nó chỉ có giá năm trăm tệ, em có