Editor: Mù Tạt
——–
Vu Thần An cũng không nhận lấy lòng tốt của tôi, nói phải tự mình đi thử.
Cậu ta nói cảm giác có rất nhiều chuyện cậu ta có thể thử làm, nếu không thì cũng chẳng thể ngồi im bất động như thế này.
Nhưng cậu ta cảm ơn tôi: “Tôi tự đi xem là được òi, anh không cần giúp tôi.”
Cậu ta còn nói với tôi: “Anh cũng không cần đối xử với tôi tốt như vậy, đã lâu rồi chưa có ai quan tâm tôi, tôi sẽ…”
“Cậu sẽ động tâm?” Tôi đùa cậu ta, “Không đúng nha, chẳng phải cậu yêu từ cái nhìn đầu tiên với tôi sao?”
Vu Thần An bị tôi làm cho nghẹn họng, thế nhưng việc lấp liếm sẽ làm tiêu hao tế bào não của cậu ta, với cậu ta thì tiếp tục xem những tập phim thần tượng đang chiếu quan trọng hơn.
“Nhỡ đâu tôi thật sự thích anh thì sao?” Tôi nghe thấy cậu ta thì thào, giọng nói ẩn hiện trong tiếng người ầm ĩ trên ti vi.
“Có thể làm gì đây, cũng không chết được, không phải cũng như nhau à.” Tôi nói, “Người muốn thoát khỏi những vấn đề tình cảm nan giải đều mù quáng tự đi kiếm việc về cho bản thân, chứ có đi đóng phim thần tượng đâu.
Tôi đề nghị cậu cũng xem ít cái này thôi, tiếng phổ thông của diễn viên đó không chuẩn, xem nhiều quá sẽ không tốt.”
Tôi mở cho Vu Thần An, “Xem cái này đi.”
“Đây là gì?” Vu Thần An tò mò, đề tài cũ được thay đổi.
Chỉ mới một phút thôi, cậu ta đã hoàn toàn quên đi những lo lắng nếu ‘chẳng may’ thích tôi.
“Phim về việc chống tham nhũng của triều Thanh.” Tôi nói, “Biết ‘Thanh’ không, Qing Dynasty! Chính là triều đại đã cắt đất đền tiền cho người Anh các cậu, mở cửa biên giới, và còn làm cho thuốc phiện tràn vào đấy.”
“Không liên quan gì đến tôi,” Vu Thần An phản bác, “Lần trước anh đã nói là trái tim tôi vẫn hướng về Trung Quốc mà.”
Vì cái gì mà cậu ta luôn đặc biệt nhớ kỹ những chi tiết kì quái thế nhỉ? Hơn nữa chẳng phải cậu ta còn có một nửa trái tim là của Thái Lan à, sao không trở về Thái Lan để “sà wa đi kha” đi?
“Không cần xem phim ầm ĩ cãi lộn,”, tôi vỗ đầu Vu Thần An, “Cảm nhận về ‘Khang Càn thịnh thế’* của chúng ta một chút.”
*Khang Càn thịnh thế: cụm từ được dùng để nói về một thời kỳ thịnh vượng, ổn định, quốc thái dân an, phát triển đi đầu thế giới khi hai vị vua của triều nhà Thanh là vua Khang Hy và vua Càn Long tại vị.
“Tại sao lại là Khang Càn thịnh thế?” Vu Thần An nói, “Ung Chính ở đâu?”
Câu hỏi này rất có tính xây dựng, tôi nói: “Ông ấy là người trung gian để chuyển tiếp, hơn nữa từ khi lên ngôi cũng chỉ sống được vài năm, ‘Khang Càn thịnh thế’ liền bỏ qua ông ấy.”
“Bắc cầu* à?” Vu Thần An hỏi, tôi rất ngạc nhiên vì cậu ta còn biết từ này.
*Đại khái là kiểu: Nếu A có quan hệ với B, B có quan hệ với C, thì A có quan hệ với C.
Đột nhiên Vu Thần An không nói chuyện với tôi nữa, bắt đầu xem phim, tôi nghĩ gu của mình vẫn rất khá, Vu Thần An mới xem được tập đầu đã bị cuốn vào, ngay cả tôi cũng không nhịn được mà ngồi ôn lại lần nữa với cậu ta.
Có lẽ là vì lần đầu tiên xem, Vu Thần An còn xem nghiêm túc hơn tôi, đến khi tôi đã buồn ngủ thì cậu ta vẫn đang hết sức chăm chú.
Một giây trước khi tôi chìm vào giấc ngủ, tôi hỏi cậu ta: “Giai đoạn cửa sổ của cậu đã qua chưa?”
Vu Thần An đã hoàn toàn quên mất chuyện này, chờ đến lúc cậu ta nhớ lại bản báo cáo sức khỏe kia, mắt trần cũng có thể thấy rõ người cậu ta đang cứng đờ.
Tôi tiến lại gần, xoa xoa tóc Vu Thần An: “Thanh toán tiền thuê nhà trước đã.”
Vu Thần An mở to hai mắt nhìn, lông mi của cậu ta quét qua mặt tôi, ngứa thật.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp phản ứng lại thì nụ hôn này đã kết thúc, tôi thả Vu Thần An ra, hình dáng đôi môi cậu ta rất dễ nhìn, khi không có biểu cảm gì cũng cong cong lên, hơn nữa còn rất mềm mại, đây là trải nghiệm cá nhân của tôi.
Chỉ là mệt quá, tôi muốn ngủ một giấc hơn.
Cũng có thể bởi vì quá mệt mỏi và buồn ngủ nên tôi mới có thể như mộng du mà làm ra hành động yêu đương ngu xuẩn này.
:)))))))))
Có lẽ tôi nên tin vào truyền thuyết đẹp đẽ về ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’.
Vu Thần An không nói nhảm, cậu ta thực sự có kinh nghiệm ở đoàn kịch, điều này khiến cậu ta bị mắng một trận khi đi thử vai.
“Đây là phim!” Đạo diễn nổi trận lôi đình: “Cậu nghĩ đây là sân khấu kịch ư, ngay cả cái ống kính cũng không bắt được, còn muốn đến đóng phim??”
Tiếp đến chính là một trận mắng chửi mang tầm quốc gia, thực sự là văn chương lai láng, cũng chẳng biết Vu Thần An có thể nghe hiểu câu nào không.
Tôi đứng một bên nhìn, bình luận: “Tính tình như trâu bò thế này, chẳng trách không kéo được đầu tư, ai nợ ông ta tám triệu hở.”
“Ông chủ, chúng ta đã đầu tư 80 triệu.” Tống Tranh nói.
“Còn không phải do cậu giựt dây à,” Tôi đánh đòn phủ đầu, ‘đổ vỏ’ cho Tống Tranh: “Nếu lỗ vốn, chính cậu phải giải trình.”
Tống Tranh liếc tôi một cái, có thể nhìn ra được tên này rất muốn đánh tôi.
“Aizz,” tôi đột nhiên cảm thán, “Lúc đó chia tay mà không đuổi việc cậu thật đúng là quyết định sáng suốt.”
Tống Tranh sửng sốt: “Sao lại nói như vậy?”
“Nếu không thì cậu còn chưa dứt tình đâu,” Tôi nói, “Nhưng mà làm cấp dưới lại khác, mở thêm vài hội nghị, để cậu làm thêm giờ vài ngày, rồi sẽ chẳng có thề non hẹn biển gì nữa, cậu sẽ chỉ muốn tìm tôi đòi tiền thôi.
Thấy chưa, có phải bây giờ cậu khôi phục rất nhanh không, tôi còn nghe nói mấy hôm trước cậu đã tìm người đi thuê phòng.”
Đạo diễn vẫn còn đang tiếp tục mắng, Vu Thần An cúi đầu nghe dạy bảo, Tống Tranh quay lại nhìn tôi chăm chăm giữa tiếng ồn ào, thấy tôi có chút tức giận mới nói: “Em chúc anh lần này có thể kiên trì được nửa năm.”
“Cậu nói vậy là ý gì đây.” Tôi hơi bất mãn.
“Học theo cách nói chuyện của ông chủ chứ sao.” Tống Tranh nói, “Có gì đâu, chân thành chúc phúc mà, anh có thể kiên trì được nửa năm thì coi như khá bền vững, không tim không phổi không dài lâu, giống hệt bố anh.”
“F*ck,” tôi lật lại chuyện cũ, “Rõ ràng là cậu…”
“Là tôi vượt quá giới hạn…trước!” Tống Tranh đứng dậy kêu lên, ngay cả đạo diễn cũng sững người.
“Chuyện gì vậy,” Có thể do thoạt nhìn sắc mặt Tống Tranh quá kém, đạo diễn ngưng lại, cũng không tiếp tục hình thức thức sỉ vả chóng mặt của mình nữa, nói với Vu Thần An: “Trở về xem kịch bản cho tốt.”
“Ông ta làm sao vậy,” Tôi càng cảm thấy khó hiểu: “Vừa nãy còn phê bình đến vậy, tôi còn nghĩ rằng hắn chắc chắn không cần cậu nữa kìa.”
“Không biết nữa.” Đương nhiên Vu Thần An cũng không hiểu, cậu ta bị câu nói vừa rồi của Tống Tranh hấp dẫn, “Anh ấy bị sao thế, lăng nhăng…bên ngoài ư?”
“Đúng vậy đấy,” Tôi nói, “Còn bị tôi phát hiện.”
Sắc mặt Tống Tranh ngày càng kém, tên đó tự lôi mình vào cục diện bế tắc, không thể làm gì khác hơn là nói: “Bệnh thần kinh.”
Sau đó vung tay bỏ đi.
“Nhưng sao anh ấy lại