Edit: Tròn
Beta: Cải Trắng
Đầu thu, tại thành phố Kinh Châu(1).
(1)Thành phố Kinh Châu: Là một thành phố thuộc tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.
Đoàn tàu sắp vào ga, Cố An ngả đầu tựa vào kính xe ngủ gà ngủ gật đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đồng thời loa phát thanh trên tàu vang lên.
“Xin chào các hành khách, đoàn tàu sắp đến ga Kinh Châu, mời những hành khách xuống ga Kinh Châu chuẩn bị hành lý xuống tàu.”
Cố An ngồi thẳng xoa xoa mắt. Mắt cô thiên tròn, con ngươi đen bóng trong sáng, giống như chú nai con xông lầm xuống nhân gian, mê mang trừng mắt, thuần lương lại vô hại.
Cô nhận điện thoại, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh, em đến ga rồi!”
Rõ ràng mấy tiếng trước vẫn còn ở vùng sông nước Giang Nam, mấy tiếng sau đã đến thành phố phương Bắc này. Nghe nói nơi đây bốn mùa rõ rệt, mùa đông có tuyết, khí hậu khô ráo, không có mùa mưa liên miên.
Mấy tháng trước, anh ruột Cố Trinh bị điều động công việc, từ biên giới Tây Nam đến đội điều tra hình sự thành phố Kinh Châu, định cư ở thành phố này.
Cha mẹ ly dị, hai anh em một người theo cha, một người theo mẹ. Bây giờ Cố Trinh đã ổn định, chuyện đầu tiên làm là đón cô sang, để cô học cấp ba bên này.
“Bên anh có vụ án tạm thời không thoát ra được. Anh gửi địa chỉ cho em, em tự đón xe nhé, đừng có tiếc tiền.”
Cố An lấy hành lý từ khoang hành lý ra, theo đoàn người đi ra ngoài, mỉm cười nói, “Anh yên tâm, em tự đi được!”
***
Cục công an thành phố Kinh Châu, lầu một, cuối hành lang.
Giọng cụ bà bên kia điện thoại nhẹ nhàng, “Lúc trước, cháu đi một cái là đi biền biệt mấy năm, cả nhà ngày nào cũng thấp tha thấp thỏm. Bây giờ công việc ổn định, có phải nên suy nghĩ chuyện chung thân đại sự?”
“Ông nội cháu đã lập hôn ước cho cháu, lúc trước cháu làm việc ở bên ngoài nên không nói với cháu. Bây giờ nói với cháu cho cháu chuẩn bị một chút….”
“Chờ con bé lớn hơn một chút, bà tổ chức lễ cưới được không?”
“Bà nội, xin bà hủy hôn ước đi.” Người đàn ông nhận điện thoại thân hình cao lớn, mặc bộ đồ cảnh sát lãnh đạm nghiêm túc, giọng nói rất êm tai, chỉ là lông mi rũ xuống, vẻ mặt ương ngạnh.
Người đầu bên kia điện thoại thoáng ngừng, sau đó tiếp tục khuyên nhủ: “Nghe nói con bé xinh như búp bê sứ, vô cùng dễ thương. Nói không chừng cháu vừa gặp đã thích ngay.”
Vẻ mặt Giang Nghiên bình tĩnh như thể đang tổng kết vụ án, không chút dao động, “Không thể nào.”
“Cháu nhìn lại cháu đi, bao nhiêu tuổi rồi? Tháng trước ông Lý đã ôm cháu thứ hai…”
Gọi hơn mười phút bên kia mới cúp.
Màn hình điện thoại tối sầm, Giang Nghiên mở khóa, mở khung thoại với đồng nghiệp Cố Trinh.
Hai người là bạn học ở trường cảnh sát, cũng hay liên lạc.
Giang Nghiên: Nhà cậu còn phòng cho khách không?
Giang Nghiên: Dạo này không muốn về nhà.
Cố Trinh: Chừa gác lửng lại, những phòng khác tùy chọn!
Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng nức nở, “Cảnh sát, tôi muốn báo án!”
Cô gái khóc đến thở không được, nói chuyện đứt quãng không logic, nữ cảnh sát vỗ về mới từ từ bình tĩnh. Sau đó, cô gái ngẩng đầu, nhìn nam cảnh sát đối diện.
Tóc anh rất ngắn, đường nét gương mặt mạnh mẽ, viền môi mỏng, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, nhưng lông mi anh lại dài và dày. Nét mặt khi mím môi xuất hiện má lúm đồng tiền, dù hơi cạn.
Cô gái nhìn ngây người, cho đến khi lông mày lưỡi kiếm khẽ nhếch mới đỏ mặt mở miệng: “Hôm nay tôi gặp phải lừa đảo ở ga Kinh Châu…”
Hôm nay là ngày tựu trường của bậc đại học, người báo án là người mới từ quê lên chuẩn bị nhập học. Xuống tàu đứng chờ thì được một bà lão bắt chuyện. Ngay cô phát giác ra điều không bình thường thì đồng bọn của bà lão – một người đàn ông trung niên xông đến, nói người báo án (tức cô gái) là vợ hắn, chạy ra ngoài nhiều ngày không về nhà.
Người đi ngang qua đứng vây xem, nghe bọn họ nói vậy, trong đầu tưởng tượng ra bộ phim tâm lý gia đình cẩu huyết lúc tám giờ, mà cũng không ai muốn dính vào chuyện người khác.
“Ngay lúc bọn họ muốn kéo tôi đến xe minibus, tôi đập vỡ điện thoại của người bán hàng rong, lúc này mới thu hút sự chú ý của mọi người…”
Người báo án lấy lời khai xong, quanh quẩn cửa đại sảnh không rời đi, xoay người liền thấy cảnh sát mặt lạnh hồi nãy đã đổi sang đồ thường, áo khoác đen và quần đen đơn giản, hai tay đút vào túi quần đang bước xuống lầu.
Cao gầy trắng nõn, đôi vai thẳng tắp. Anh không mặc cảnh phục trông như sinh viên trường cảnh sát ở độ tuổi 20, cả người toát ra sức sống tuổi trẻ rất đỗi tự nhiên.
“Cảnh sát Giang, tôi có thể add wechat anh không?”
Gò má cô gái hây hây đỏ. Đúng là trong cái rủi có cái may! Đến báo án còn có thể gặp một anh đẹp trai cực phẩm như vậy, làm hình sự mà dáng như thư sinh còn non trẻ. Bị anh liếc nhìn như vậy, không biết bao lâu mình mới tìm được đường về…
Giang Nghiên rũ mắt, cô gái nhìn chằm chằm lông mi anh đến mê mẩn, cầm điện thoại hiện QR ngơ ngác, mặt mày ửng đỏ, “Bao giờ có đầu mối tôi sẽ liên lạc, anh…”
“Có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Trong mắt nữ sinh tràn đầy ngạc nhiên và mừng rỡ.
“110.” Giang Nhiễn gật đầu, đi ngang qua.
SUV màu đen ra khỏi Cục công an, các chàng trai đội điều tra hình sự bận rộn chất chồng nhưng tâm hồn nhiều chuyện vẫn cháy hừng hực.
“Giang Nghiên, rồi cả Cố Trinh nữa, gia thế hai người họ gớm lắm sao?”
“Người thuộc đội đặc nhiệm trên không thì nói làm gì, lúc đó chính quyền tỉnh đặc biệt gọi điện thoại chào hỏi…”
“Nghe nói người anh em này ở tuyến đầu kiểm soát ma túy biên giới Tây Nam mấy năm. Có nghe qua vụ án chấn động 711 do bộ giám sát đảm nhiệm không? Tôi đoán cấp trên áp dụng chính sách bảo hộ mậu dịch(2), nhét đại công thần vào chỗ chúng ta.”
(2)Chính sách bảo hộ mậu dịch: Một chính sách ngoại thương hạn chế xuất nhập cảnh, nghĩa là quốc gia áp dụng nhiều biện pháp hạn chế nhập khẩu khác nhau để bảo vệ thị trường trong nước khỏi sự cạnh tranh của hàng hóa nước ngoài, đồng thời cung cấp các ưu đãi và trợ cấp cho hàng xuất khẩu trong nước để khuyến khích xuất khẩu của họ. Ở đây ý nói là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
“Giống như có một số người mặc áo xanh dù lăn lộn cả đời vẫn không thể mặc áo trắng*, nhưng cũng có một ít người, mới vừa tốt nghiệp từ trường cảnh sát ba năm, đã có được lý lịch mà người khác cả đời vẫn không có được….”(3)
(3)Giải thích một chút: Đối với áo sơ mi màu xanh nhạt được cảnh sát sử dụng phổ biến. Còn áo sơ mi trắng là trang bị tiêu chuẩn dành cho các lãnh đạo cấp cao trong lực lượng công an. Tiêu chuẩn này là tiêu chuẩn chung, không phải chỉ có ở Trung Hoa. Việt Nam ta cũng có nhưng màu xanh không phải là xanh nhạt mà xanh lá, thay đổi màu phù hợp cho từng quốc gia và truyền thống.
**
Trạm ga Kinh Châu, Cố An phát hiện mình đi nhầm hướng, vali dựng bên cạnh, một lần nữa mở bản đồ xem lại đường đi.
Từ mặt bên nhìn qua có thể thấy gò má cô tràn đầy collagen trắng như lòng trắng trứng, cộng thêm mặc một chiếc váy yếm chữ T và áo hoạt hình, nhìn cô dễ thương lấn áp cả học sinh trung học.
“Cô bé đi một mình hả?” Bà lão cười híp mắt lại gần, trông giản dị, “Cô bé muốn đi đâu