Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 32: Thịt Bò Bằm Chưng (2)


trước sau

“Trạm tiếp theo…..”

Giọng nữ tiêu chuẩn của tàu điện ngầm báo trạm.

Có người đi ra, có người tiến vào, chỗ đang đứng vừa lúc là toa trung chuyển, luôn nhiều người. Nháy mắt liền chật ních người, may mà nơi cô đứng là trong góc, có Mạc Thanh Thành che bên ngoài, không bị chen đến.

Chỉ tội nghiệp hắn…….

Cô nhìn biển người chen lấn phía sau hắn, ngượng ngùng kéo kéo vạt áo của hắn, ngẩng đầu nói: “Đứng xích vào trong chút đi…..” Nói xong, lại tận lực lui vào trong.

Mạc Thanh Thành dường như muốn chừa không gian cho cô, mà thật sự bị người phía sau xô đẩy quá, tiến sát cô hơn một chút.

Giọng của Ngân còn phiêu lãng bên tai……..

Người hắn đã gần như vậy…….

Cố Thanh hô hấp thật chậm: “Còn bốn trạm nữa….”

“Ừ.”

T.T………

Hết chuyện nói rồi……….

Cô chợt nhớ đến hồi năm hai đại học, hai người khác trong ký túc có bạn trai, có một lần cả phòng tám chuyện đêm khuya. Có người nói, ban đầu thích nam nhân nhà mình, chính vì thấy hắn uống nước ngọt cắn ống hút, làm bài cắn đầu bút, thậm chí uống nước chai cũng cắn miệng bình, không hiểu sao thấy đáng yêu, động tâm….. Ba người còn lại cảm khái, khởi đầu của tình cảm này thật quái lạ.

Nhưng bây giờ…….

Tuy cô vẫn là thanh khống, vẫn cho rằng chất giọng tốt nói tốt tiếng phổ thông là điều kiện thiết yếu của bạn trai tương lai. Nhưng….. thật sự…. bởi thế mà…. hoàn toàn vì thế mà bắt đầu một đoạn tình cảm….

Thật, huyền diệu.

Cho tới thời điểm này, hắn muốn cô làm bạn gái, đã qua hai tiếng rồi.

Bạn gái……. Bạn gái của Thương Thanh Từ…….

Cố Thanh theo bản năng cắn môi, tầm mắt song song với cánh tay hắn cúi nhìn túi khóa kéo của người phía sau hắn….. Chỉ vì không dàm nhìn hắn, không để hắn cảm thấy mình đang nhìn hắn.

Nhưng khóe mắt… thiệt tình không ngăn được a T.T …….

Đứng một hồi……. Người đi lên càng nhiều, Mạc Thành Thành rõ ràng bị xô đẩy, đổi thành khuỷu tay chống hai bên sườn, đương nhiên….. cách nhau càng gần.

Da của hắn…… thật rất đẹp…..

T.T…… muốn không nhìn cũng không được a.

“Lát nữa tới trạm, em xuống tàu trực tiếp đi lên, từ cửa số 2 đi năm phút là tới trường.”

“Vâng.” Thật ra cô biết rõ mà, cũng học ở trường này ba năm hơn rồi…….

“Trên đường có người lạ đến gần, không cần để ý.”

“Vâng.” T.T ….. Đây là xem mình như đứa trẻ sao…….

“Anh không đưa em trở về, giờ phải lập tức lên tuyến tàu đối diện trở về.”

“Vâng……..”

“Sẽ giận sao?”

“A?” Cô ngẩng đầu, suýt đụng vào mũi hắn, muốn lui về sau cũng hết chỗ rồi, chỉ có thể trơ mắt ngẩng đầu nhìn đôi mắt gần trong gang tấc kia, đôi mắt xinh đẹp khiến người ta hâm mộ ghen tị, trả lời câu hỏi, “Không giận, sao lại giận chứ…….. Anh có hoạt động chính thức mà, muộn rất phiền toái. Kỳ thật anh không cần tiễn em, em có thể tự trở về mà.”

Khoảng gần đến trạm, hắn nửa che chở cô, chen tới cửa xe.

Hai người cơ hồ là dùng tư thế đánh nhau để xuống tàu điện, đến khi tàu chạy, xung quanh nháy mắt yên tĩnh hơn rất nhiều. Cố Thanh ôm áo lông của mình, nói tạm biệt với hắn, nhanh chóng bước như chạy về phía thang máy đi lên.

Thanh máy chậm rãi đi lên, Đầu Bài cũng vừa vặn đi vào ga tàu đối điện.

Phù…….

Rốt cục….. phải về trường rồi.

Cô nhìn tàu điện ngầm lần cuối, lấy thẻ tàu điện trong túi xách, vẫn có chút bay bay, cũng không biết nghĩ gì, kỳ thật là chẳng nghĩ gì cả.

Trở lại ký túc, chỉ có mình cô.

Nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu cuộc thi, cô mở yy của mình, vào kênh của cuộc thì trước, liền nghe thấy chủ trì đang cất cao giọng hát. Còn bửa tiếng cũng đã có một vạn năm nghìn người online, thật lợi hại…… Cô tùy tiện rút một quyển sách chuyên ngành từ giá sách, lật xem.

Giọng của Mạc Thanh Thành, vẻ mặt, không ngừng bay trong não.

Anh rất thích em.

Làm bạn gái anh đi.

Lỡ như, hợp nhau thì sao?

Không bắt đầu, sẽ không biết kết cục, đúng không?

……………

……………

Không được, hoàn toàn không đọc sách nổi T.T……….

May mắn, cuộc thi sắp bắt đầu rồi.

Trong lúc cô đi lục tìm Thương Thanh Từ, cửa sổ tin nhắn riêng của mình đã nhấp nháy.

Thương Thanh Từ: Thuận lợi về đến nhà.

Cố Thanh: (⊙v⊙) uhm.

Thương Thanh Từ: Tự chơi nhé, anh phải bắt đầu rồi.

Cố Thanh: Uhm.

Cô phát hiện, bản thân hoàn toàn kế thừa truyền thống của Đàu Bài, “Uhm” thành quen luôn….. Người ta là chưa tỉnh ngủ, thực tự nhiên “Uhm” trả lời câu hỏi, còn cô…. là hoàn toàn không biết nên nói gì.

“Được rồi, các vị, trước tiên giới thiệu bốn vị giám khảo của chúng ta.” Giọng của chủ trì truyền ra từ tai nghe, “Đầu tiên là người thiết thế trò chơi này Trầm Danh lão sư, chế tác âm thanh Triệu Thiên Nhất lão sư, diễn viên lồng tiếng Trương Hiểu Âu lão sư, diễn viên lồng tiếng Thương Thanh Từ lão sư.”

Khi tên Thương Thành Từ vang lên, có rất nhiều người lập tức kích động……

Nhưng, fan trong nhà hắn lại hoàn toàn bình tĩnh, Cố Thanh nhìn fan nhà hắn, kéo danh sách bên trái xuống, phỏng chừng…. đến đây hơn một nghìn người, mười quản lý viên lớn đều có mặt, nghiêm cẩn khống chế trật tự của fan nhà mình.

Rớt cằm……..

Đây là mị lực cá nhân a, trường hợp công khai tuyệt đối không để nhà mình dọa người….. post bình luận rối loạn bôi đen ^^…….

Cô vậy mà có cảm giác tự hào kỳ lạ……

Nhưng fan lẻ tẻ đã khống chế không được, vẫn khiến người ta kích động T.T……

May là cuộc thi lớn, người chủ trì đủ khả năng hold hiện trường, rất nhanh mượn không khí hiện trường, nhanh chóng dẫn lời đến trận đấu: “Được rồi, hiện tại chúng ta chính thức bước vào cuộc thi. Mời đưa thí sinh đầu tiên của chúng ta lên mic —-”

Cố Thanh không hiểu sao cứ liếc mắt nhìn ID của Thương Thanh Từ.

Sau đó như người đi mua nước tương, nghe một thí sinh xa lạ trình bày lời kịch chỉ định và lời kịch tự do, lộ ra khẩn trương lẫn khí phách….. Như đang nghe nhạc a.

Bỗng nhiên thấy trong khung bình luận có người nhắc tên cô.

“Ta thấy Thanh Thanh Mạn……” “Ở đâu ở đâu?” “Thật sự có mặt a, tiểu kim chủ đến đây a a a a…….”

Cô giật thót.

Một chớp mắt ngây người, cửa sổ tin nhắn riêng báo tin gửi đến từ một người lạ:

Kim chủ đại nhân, mau lui ra, thay giáp chiến rồi vào……

Dòng này vừa nhảy ra, đã không kịp nữa rồi. Trong tai nghe phát ra âm thanh như mưa rền sấm dữ, tuyệt đối là yêu cầu kết bạn như cuồng phong bão táp….. máy tính… nháy mắt…. đã treo máy rồi……..

T.T ….. Treo máy…….

Khi cô muốn lui ra đã không còn cơ hội, quyết định thật nhanh, trực tiếp khởi động lại máy tính.

Tiêu rồi tiêu rồi, bị càn quét bình luận như vậy…… Nhất định sẽ bôi đen danh tiếng của Đầu Bài a, cô gấp gáp, đếm từng giây chờ máy tính khởi động lại, lập tức đổi acc nhỏ, lặng lẽ mò vào hội trường.

May mắn, hoàn toàn bị người chủ trì khống
chế áp xuống.

Cũng may…. quý danh của cô nhanh chóng out ra, không tạo thành cơn quét bình luận xấu nào.

Cô phi thường phi thường áy náy gửi tin nhắn riêng cho Đàu Bài:

Thanh Thanh Mạn: Em không có kinh nghiệm……. quên đổi acc nhỏ….. T.T

Đây hoàn toàn là hiệu ứng Đầu Bài đó…….

Trước kia cô mở quý danh chạy khắp chốn, căn bản chẳng có ma nào để ý mà…….

Thương Thanh Từ: *xoa xoa* bình tĩnh.

…………..

…………..

T.T bình tĩnh không được……. tim bị dọa đến muốn nhảy ra ngoài…….

Hơn nữa………

Nhìn thấy mấy chữ này,

Sao lại có cảm giác cả tim cũng nhũn ra thế này………..

Cô đặt tay lên bàn phím, muốn trả lời câu gì đó, chợt nghe người chủ trì nói:

“Sau đây, mời Thương Thanh Từ lão sư đến nhận xét cho thí sinh.”

Ngón tay gõ chữ của Cố Thanh lập tức dừng lại.

Trong tai nghe truyền đến giọng nói rõ ràng của hắn, hoàn toàn khác với lúc vui đùa trò chuyện trong xã đoàn, hay ngữ điệu ôn nhu sủng nịch trong các hoạt động cho fan trên yy. Vẫn là giọng hắn, vẫn là chiêu bài đó, vừa mở miệng đã có thể miễu sát tất cả các cô gái, lại khiến người ta cảm nhận được thái độ chuyên nghiệp:

“Đây là đợt thí sinh đầu tiên của đêm nay, có vài bạn cảm giác ngôn ngữ không tệ, hơi rất dài, cũng rất biết thể hiện lời kịch, nhưng vì sao không có điểm cao? Ý kiến của vài vị giám khảo chúng ta là giống nhau, chất giọng của mọi người tuy rất tốt, nhưng suy diễn các câu đối đáp lại quá mức hời hợt,” Hắn hơi ngừng, “Nói sao nhỉ, cuộc thi này của chúng ta, là lồng tiếng cho một nhân vật trong game, hắn có tình cảm của mình, có hoàn cảnh trưởng thành riêng, thậm chí khi nói chuyện, vì tính cách bản thân và lập trường, có tâm lý riêng, có đặc tính nói chuyện riêng.”

“Đương nhiên, tư liệu bối cảnh chúng ta không nhất định sẽ cung cấp toàn bộ cho các bạn, đây là nơi cho các bạn phát huy. Ví dụ như,” Giọng của Thương Thanh Từ có ý cười, “Ta đưa ra một ví dụ nhỏ, vai diễn này của chúng ta có một lời kịch là: ‘Vừa rồi, ta thấy nàng quỳ gối trong đại điện, bỗng nhiên nhận ra, kiếp trước ta đúng là kẻ nhu nhược.’ chúng ta có vị thí sinh suy diễn thế này —–”

Cố Thanh nghe thật cẩn thận.

Đến đây, bỗng nhiên im lặng một giây.

Sau đó liền nghe giọng Thương Thanh Từ bắt chước một thí sinh, ngữ khí đau thương bi thống, đặc biệt hoa lệ đọc thoại: “Vừa rồi… ta thấy nàng quỳ gối trong đại điện, bỗng nhiên nhận ra, kiếp trước ta đúng là kẻ nhu nhược.”

Nhất là hai chữ cuối cùng, bi thống đến cực điểm, nói thật khí phách.

Quá giống!

Vừa rồi cô nghe qua thí sinh này nói, tuy rằng khác chất giọng, nhưng hắn bắt chước ngữ khí, ngắt câu đều quá giống……

Ngữ khí của Thương Thanh Từ trở về bình thường: “Là rất đau khổ rất bi thương…. Nhưng, cảm xúc quá cường điệu, dùng cách thể hiện của bản thân để cuốn hút quần chúng. Thiếu đi phần tình cảm có thể xúc động mấy vị giám khảo chúng ta, nhân vật này có cảm tình của bản thân, tin ta, một người bình thường nói chuyện sẽ không kịch như thế.”

Hắn ngừng một chút:

“Những lời thoại này, mỗi người đều có cách giải thích riêng. Bạn có thể chọn tự giễu, sớm chán ghét vứt bỏ bản thân.”

Hắn dùng ngữ khí tự giễu đọc lại, ngữ điệu hơi hơi phập phồng, lại trong trẻo lạnh lùng.

Nháy mắt liền khiến người ta vẽ ra hình ảnh một nam nhân nghèo túng tựa bên đại điện chùa miếu, lạnh lùng tự giễu. Thậm chí ánh mắt và biểu tình cũng tưởng tượng ra, đã hoàn toàn tuyệt vọng với bản thân lẫn tương lai………

Hắn hắng giọng, nói tiếp:

“Bạn cũng có thể chọn áy náy với quá khứ, nhưng nội tâm vẫn hy vọng.”

Hắn lại đọc lần nữa, lần này tràn đầy thâm tình.

Lúc này đã đổi hình tượng hoàn toàn khác, một nam nhân cao lớn, đối mặt với nữ nhân mình yêu thương, ôn nhu kiên định nhìn ánh mắt của nàng…. nói với nàng, hổ thẹn của bản thân… trong mắt còn có kiên định về tương lai.

T.T ………..

Không hổ là….. Thương Thanh Từ mình thích, vẫn vô cùng thích………

Khung bình luận không ngừng trôi vì fan của hắn, mấy vạn người nghe trực tuyến đều bùng nổ.

“Đây mới là chuyên nghiệp a……” “Giám khảo quá tốt bụng, giám khảo quá tốt bụng ( ⊙ o ⊙)…..” “Đại nhân, ngài quá ưu đãi thí sinh phía sau a a a a, trực tiếp phụ đạo a a a a, phía trước rất đáng thương a a a a!” “Đầu Bài đại nhân quá hay a!!!! Sau khi hoa của tôi nở, trăm hoa bị diệt [1] a a a a!!!!”

………….

………….

………….

………….

Cố Thanh cũng hoàn toàn bội phục sát đất.

Đầu Bài đã nhận xét xong, rốt cục cười, dùng giọng đặc biệt thấp làm lời kết:

“Không tạo ra bối cảnh cụ thể, chính là muốn thí sinh tự sáng tạo. Mặc kệ cách hiểu nào cũng không sai, chỉ cần các bạn có thể thuyết phục chúng ta.”

[1] trích trong bài thơ “Bất đệ hậu phú cúc”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện