Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 37: Thịt Bò Bằm Chưng (7)


trước sau

Trời ạ……..

Cố Thanh giật bắn người bật dậy, suýt nữa khóc luôn. Vì sao Tuyệt Mỹ lại ở nhà a!!!!

Hơn mười cọng tóc bị giật đứt, công sức nãy giờ xem như…. uổng phí. Mạc Thanh Thành muốn cười, lại biến thành ho khan, thanh âm mệt mỏi mang vài phần bất đắc dĩ trả lời: “Cậu muốn giúp chúng ta đóng cửa, không thành vấn đề, bất quá, giúp mình mở đèn trước đi.”

Một bàn tay với vào, vuốt vách tường, tìm được công tắc đèn.

Ba một tiếng, phòng sáng ngời.

Lúc này Tuyệt Mỹ mới mò vào, hai mắt nhiều chuyện nhìn, hai diễn viên nam nữ, một còn đang ho khan, một cúi gằm mặt như vừa trộm trăm con gà, dường như…. không có gì khác thường? Hắn cáo lỗi, cười: “Tha thứ cho khả năng tưởng tượng của một diễn viên lồng tiếng….. Mấy câu như ‘Đau? Vâng…. Đau cũng đừng lộn xộn’,” hắn lại hắng giọng, “Cậu hiểu mà, Đầu Bài đại nhân.”

“Cậu chơi game xong rồi?”

“Ừ, đói bụng, muốn ra tìm đồ ăn, bằng không cũng không dám quấy rầy hai người.

Hắn vẫn luôn ở nhà?

Tuyệt Mỹ vẫn luôn ở nhà?!

Cố Thanh khó tin nhìn Đàu Bài, Đầu Bài dường như biết cô muốn hỏi gì, giọng khàn khàn nói: “Vừa rồi em tới, anh nhắn tin cho hắn, bảo hắn ở trong phòng, không cần ra ngoài phiền nhiễu, em sẽ không được tự nhiên.”

………….

………….

Bây giờ càng không tự nhiên đó………

Cố Thanh thấy mình sẽ không bao giờ dám đứng cạnh Đầu Bài nữa, bị vị cao lớn trước cửa kia vây xem rồi, xắn tay áo á

o đi về phía phòng bếp, lầu bầu: “Tối nay ăn cháo đi, được không? Trong nhà hẳn có gạo chứ? Em xào thêm mấy món rau thanh đạm…..”

Cô còn chưa nói xong.

Người trên giường đã chậm rãi đưa ra ý kiến khác: “Anh muốn ăn thịt bò bằm chưng.”

Cố Thanh mù mờ quay đầu, bị bệnh không phải nên ăn thanh đạm sao?

“Được không?” Hắn thế nhưng……. lại cố ý đổi giọng, dùng chất giọng tuyệt đối miễu sát cô, nhẹ nhàng hỏi cô được không…… Cố Thanh khựng một chút, chiến thắng ‘chính mình’ đã hàng phục kia, cứng rắn lòng hỏi: “Hôm khác ăn được không? Hôm nay anh bị sốt…..”

“Nguyên liệu đã chuẩn bị ở trong tụ lạnh,” Hắn nói xong, đã xốc chăn lên, từ trên giường đi xuống, xỏ chân vào dép lê, “Bây giờ đã bớt sốt rồi, để anh làm đi.”

………..

………..

Cô nhìn hắn xắn một nửa tay áo, có xúc động muốn đem hắn chôn vào chăn, sao nỡ để hắn vào bếp nấu cơm?

Cố Thanh nhìn tới nhìn lui, đặc biệt bất lực, lần nữa nỗ lực thuyết phục nam nhân cao hơn mình cả cái đầu này: “Bị sốt ăn thức ăn thanh đạm tốt hơn….. Anh là bác sĩ đó…….”

Vị nhân sĩ cao lớn này, cậu không lên tiếng khuyên nhủ được sao?!

Tuyệt Mỹ bày ra biểu tình vô tội, hắn thật sư không biết nấu cơm, nhìn Cố Thanh.

Cô cứ thế nhìn Mạc Thanh Thành đeo lại đồng hồ, thản nhiên đi đến tủ quần áo muốn lấy áo khoác thể thao mặc vào, thật sự định phát sốt còn đi nấu cơm cho bọn họ………

Hoàn toàn là nhẫn nhịn mệt nhọc, hoàn toàn….. khiến người ta đau xót…..

“Để em làm cho…. Nhưng anh chỉ được ăn ít thôi.”

Cô đầu hàng, triệt để đầu hàng…..

Nếu đã đáp ứng làm thịt bò bằm chưng, cô cũng đành theo lời hướng dẫn của hắn, tìm nguyên liệu trong tủ lạnh, phát hiện ngay cả khuôn bánh trứng [1] cũng có sẵn. Trời a, nếu hắn không phải bác sĩ, nhất định là đại đầu bếp nổi tiếng…….

Cô bắt đầu nhớ lại.

Năm phút vừa rồi, Đầu Bài đối diện cô, giảng giải cách nấu món này. Hắn nói hai câu đã ho khan, còn cầm ly uống mấy ngụm nước. Cuối cùng, cô không đành lòng, nói với hắn, để chính mình lên baidu tìm cách nấu được rồi.

Hy vọng….. làm ra sẽ không khiến người ta quá thất vọng.

Thịt bò đã được Đầu Bài bằm vụn.

Trong bát sứ trắng đã có gạo, gạo nếp và gạo kê giã thành bột gạo……..

Buổi trưa khi hắn về chuẩn bị sẵn…. Lúc đó hẳn là bắt đầu sốt rồi, quả nhiên điều gì cũng không cản nổi mong muốn ăn thịt bò bằm chưng của hắn sao………

Cô cho thịt bò vào bồn sứ, thêm bột nở và rượu gia vị, cố gắng quấy…. trong công thức cũng không nói phải quấy bao lâu, dứt khoát ra sức trộn nhiều chút, rồi mới cho nước hành gừng, nước tương và dầu ôliu.

Phải ướp khoảng mười phút nhỉ?

Cô nhìn bồn sứ, lại nhìn đồng hồ.

“May mà em đến,” Tuyệt Mỹ đứng trước cửa bếp vây xem, thuận tiện cảm khái. “Anh càng ngày càng cảm thấy, hắn có bạn gái, người được lợi đầu tiên tuyệt đối là anh. Em biết không, nếu em không đến, bữa cơm tối này hẳn là anh làm rồi…..”

Tuyệt Mỹ hoàn toàn không biết làm bếp, bình thường được Đầu Bài phục vụ quen rồi, cảm thấy nấu cơm là chuyện đáng sợ nhất trên đời.

Cố Thanh cười: “Em cũng không giỏi làm bếp… Nhưng tương đối cũng hiểu, phỏng chừng tại là con gái, nhìn công thức một lần thì cơ bản có thể làm được.”

“Hắn cũng vậy.” Tuyệt Mỹ cảm thấy bội phục sâu sắc, “Hắn thường đi dạo siêu thị, muốn ăn rau thịt gì liền mua về, sau đó mới nghiên cứu công thức, cân nhắc làm thế nào….”

Mua nguyên liệu trước rồi mới quyết định làm món gì sao?

Thật là….. tham ăn cấp cao rồi.

Thương Thanh Từ không nhiễm khói lửa nhân gian trên internet, thật ra càng nhiều là Mạc Thanh Thành thích đồ ăn ngon.

Thiên sứ ngã vào phòng bếp, có thêm hơi thở chân thật.

Cố Thanh và Tuyệt Mỹ tán gẫu, vừa nấu cháo, vừa rửa rau. Cô ở nhà rất ít nấu cơm T.T…… Hy vọng trước mặt hai nam nhân này không quá dọa người.

“Hắn lạnh nhạt với giới cũng hai ba năm rồi,” Tuyệt Mỹ bỗng dưng đổi đề tài, “Bận rộn nên ít để ý đề tài tám chuyện trong giới.” Cố Thanh mở chốt nồi cơm điện, không hiểu Tuyệt Mỹ muốn nói gì, nghi hoặc nhìn hắn.

“Em có biết sự kiện chuyển phát lúc trước không?”

“Biết.”

Đó coi như là vết nhơ duy nhất trong lịch sử của Thương Thanh Từ đi? Kỳ thật là do hắn tốt bụng, bị người ta @ gì đó tìm thú cưng, thuận tay hỗ trợ chuyển phát lại, cuối cùng phát hiện bài post đó là lừa chuyển phát, hơn nữa, số điện thoại lưu lại là số thu phí.

Sau khi chứng thật, đầu tiên hắn xóa bài đó, còn post bài giải thích.

Lại không ngăn được anti-fan, bôi đen hắn từ đầu tới đuôi, còn mười phần khẳng định hắn là người bày trò, thậm chí chia lợi nhuận với chủ số điện thoại thu phí kia….

Suốt ba tháng, fan và anti-fan đấu tranh kịch liệt, còn bị người qua đường không có hảo ý thêm mắm dặm muối. Thậm chí tới tận bây giờ, ở các diễn đàn bát quái chuyện mấy giới online, luôn có người nhắc tới khẳng định chuyện này là thật……..

Nơi nào có người nơi đó có giang hồ.

Người càng nổi tiếng sẽ có càng nhiều người đỏ mắt……

Cô thích giọng của hắn khá trễ, lúc biết đến đã qua một năm rồi.

Bất quá vẫn cảm thấy, hắn thật sự bị oan.

Cô cho dầu vào chảo, bắt đầu xào nấm hương.

“Cho nên a, có một loại hận, gọi là hâm mộ ghen tị hận.” Tuyệt Mỹ cười tủm tỉm nhìn cô, “Loại hận này á, không
thể phân chia thị phi đúng sai đâu, tất cả chỉ có thể để cho thời gian.”

Tuyệt Mỹ cứ thế thong thả đi luôn……..

Cố Thanh sửng sốt, chợt hiểu ra hắn muốn nói gì.

Là những lời bình luận xấu trên mạng…… Cô cười, hồi trưa còn bị chuyện này khiến bản thân chán nản, nhưng sau đó bị chuyện Mạc Thanh Thành quấy nhiễu, căn bản đã quên sạch……..

Người a, tránh sau màn hình máy tính, nói chuyện đều không cần phụ trách.

Bởi thế, tắt máy tính, chuyện gì cũng tan thôi.

Cô xào xong nấm, cho vào dĩa sứ, bưng ra bàn ăn.

Khoảng mười phút rồi…..

Tiếp theo phải làm gì nhỉ……..

Tiêu rồi, lại phải lên mạng tra. Cô thực buồn bực trở lại phòng của Đàu Bài, ôm máy tính bảng của hắn, xem trang web. Cô ngồi trên sô pha, thấy Đầu Bài lại rời giường, thật là đầu muốn to như đấu luôn rồi: “Đừng rời giường hoài vậy…. sẽ bị cảm đó.” Tuy rằng hắn bị mình ép, đã mặc áo tay dài rồi.

Nhưng một người bị sốt đi tới đi lui vậy thật sự không tốt a.

T.T………

Vì sao mình gặp hắn lại trở nên như gà mẹ thế này………

Hắn lấy viên đường nhuận giọng, ngậm trong miệng, ngồi xuống cạnh cô, chỉ chỉ cổ họng: “Hết sốt rồi, chỉ là đau họng, không sao đâu.”

“Lúc trước em bị sốt, đều là cả ngày không lết nổi xuống giường.”

Mạc Thanh Thành không quá để ý, cười cười: “Anh từng sáng bị sốt, chiều đã bị gọi đi làm, một mực làm đến sáng sớm hôm sau.”

………. Đây là không muốn sống nữa sao?

Cố Thanh nhíu mày: “Ba mẹ anh không đau lòng sao……. để anh làm việc như thế.”

“Cũng tạm, bọn họ một ở trungtâm cấy ghép gan, một là khoa tim ngoại, hai người một tuần có thể ăn chung hai bữa cơm đã không tệ. Nên mới để anh chọn khoa tim nội, so ra tương đối thoải mái hơn, hẳn là…. không cảm thấy anh vất vả gì.”

Không phải khoa nhi sao?

Tin tình báo của bà cụ hàng xóm thật không đáng tin…….

Nhưng mà, đụng tới tim, thật sự là “tương đối thoải mái” sao…… Hiểu biết của cô đối với bệnh viện cũng như người dân bình thường thôi, ngẫu nhiên cũng gào thét bác sĩ vô lương tâm gì đó. Tuy rằng từ khi biết hắn là bác sĩ, liền cảm thấy bạch y thiên sứ đáng yêu hơn nhiều, nhưng…. vẫn không hiểu gì nhiều.

Cô chỉ mơ hồ ừ, tiếp tục cúi đầu xem công thức.

Kế tiếp dễ xử lý rồi, trộn bột gạo và thịt bò bằm hắn chuẩn bị trước, cho vào khuôn bánh trứng, chưng mười hai phút, rồi thêm dầu mè nóng lên trên. Món ngon như vậy, thật ra đa số công đoạn chuẩn bị trước hắn đã làm hết cả rồi.

Mạc Thanh Thành ngậm đường, ngẫu nhiên có tiếng đường va vào răng.

Cô nhớ kỹ, vừa định đặt máy tính bảng qua một bên, chợt cảm thấy bả vai nặng, cằm của hắn cứ thế gác trên vai cô….. Giọng liền kề sát bên tai, trầm trầm: “Vất vả bạn gái đại nhân giúp anh làm bữa tối rồi.”

Hơi thở ấm áp, còn có chất giọng…….

Là thanh âm cô khó chống cự nhất…….

Giọng của hắn mơ hồ không rõ, lại vô cùng ôn nhu tiếp tục nói: “Cảm ơn em đã đến.”

………

Cô nhẹ giọng đáp: “Em sợ anh ở nhà một mình….. lỡ như không ai chăm sóc……..”

Im lặng vài giây.

Cô dường như cảm giác được, hình như hắn muốn…….

Máu lại sôi trào, cổ cũng đỏ lên, lập tức để máy tính bảng xuống, chạy: “Em đi nấu cơm.”

Lần này vào bếp, tới khi nấu xong cô mới chui ra, nam nhân ngồi cạnh Mạc Thanh Thành, lặng lẽ ăn hai món cô làm xong hồi nãy. Hai người tùy ý tán gẫu, Tuyệt Mỹ nói một hồi, nói tới dịp lễ kỷ niệm của Hoàn Mỹ sắp đến, Tuyệt Mỹ nghiêm trang: “Đến ngày đó cậu nhất định phải dưỡng tốt giọng đó.”

Mạc Thanh Thành dùng đũa gắp đậu hũ: “Ăn cơm không bàn công việc.”

Tuyệt Mỹ à một tiếng, cười tủm tỉm nhìn Cố Thanh ba giây, thấy cô nổi da gà mới quay qua hỏi Mạc Thanh Thành: “Vừa rồi mình không phá hư chuyện tốt gì đi?”

Cố Thanh đang uống cháo, suýt nữa sặc…..

“Đừng quá trớn.” Mạc Thanh Thành híp mắt, tiếp tục từng ngụm từng ngụm ăn đậu hũ, bộ dáng ăn thật khoái ý ân cừu[2]……

Tuyệt Mỹ cười ha ha, nhanh chóng chuyển đề tài sang việc kiểm tra sức khỏe hằng năm của mình, hắn nói xong, đi lấy báo cáo kiểm tra cho Mạc Thanh Thành xem. Mạc Thanh Thành lật lật: “Không có bệnh gì to tát, chỉ là bình thường ăn tốt quá, không chú ý nữa sẽ bị gan nhiễm mỡ.” Tuyệt Mỹ thở dài, nhìn Cố Thanh: “Em nói xem, ở cạnh hắn, đoán chừng ai cũng ăn thành bệnh hết.”

Cố Thanh cảm thấy lời này cũng có lý, gật đầu: “Phải phối hợp chay mặn, thỉnh thoảng ăn hoa màu thì tốt hơn.”

Tuyệt Mỹ: “Tranh thủ rồi đó, khi hắn không ở nhà, ta toàn ăn cháo bắp.”

Cố Thanh cười khúc khích, cúi đầu tiếp tục uống cháo.

Nào ngờ, vừa uống một ngụm, Tuyệt Mỹ lại thấm thía bổ sung: “Vậy nên sau này em gả cho hắn cũng phải chú ý a.”

Ngụm cháo liền nghẹn ở cổ họng.

Nóng đến mức cô muốn rớt nước mắt…….

[1] khuôn để làm bánh trứng, món thịt bò bằm này đặt trong khuôn đó.

http://ec4.images-amazon.com/images/...500_AA300_.jpg

[2] khoái ý ân cừu: có ân báo ân, có oán báo oán, rõ ràng lưu loát.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện