Rất Thật

Phiên ngoại


trước sau

Khi Lâm Thành và Vương Trạch Văn đang được nghỉ, Tần Huyền bên kia gọi điện thoại tới, mong là họ có thể giúp mình chăm con trai một chút.

Tần Huyền và vợ mình khoảng thời gian này phải đi công tác, nhà trẻ đúng lúc nghỉ hè. Hắn không yên tâm để cho bảo mẫu trông trẻ, mà Vương nữ sĩ cũng không rảnh, đành phải giao trọng trách này cho Vương Trạch Văn.

Vương Trạch Văn hỏi ý của Lâm Thành. Hắn nói đây là một đứa nhóc không thích nói chuyện cho lắm, hẳn sẽ không quá nghịch ngợm.

Lâm Thành không có ý kiến gì, thái độ của anh đối với trẻ con không thích cũng không ghét, khi còn nhỏ ở cô nhi viện, làm đứa trẻ lớn nhất anh cũng giúp chăm sóc đám Điện Áp nhỏ, cũng coi như là có kinh nghiệm. Thế là anh bảo Vương Trạch Văn đón đứa nhỏ về.

Con của Tần Huyền có tên ở nhà là Tiểu Cao Lương, vì khi sinh ra rất thích ăn, mặt tròn tròn nhìn rất chọc cho người ta yêu quý, thế nên mới đặt cho cái tên no đủ này. Bây giờ cũng mới có ba tuổi rưỡi.

Thằng bé có một đôi mắt đen láy, lông mi rất dài, tuy rằng không ngại ngùng xấu hổ, nhưng khi đứng ở đó rất an tĩnh, không giống những đứa trẻ khác thích náo nhiệt, cũng không dính người.

Vương Trạch Văn sau khi ôm người về đây rồi, liền đặt nó ngồi lên thảm lông, lại lấy cho nó một hộp đồ chơi mới mua, để nó tự mình chơi.

Tiểu Cao Lương không đòi hắn chơi cùng, chỉ lấy mấy món đồ chơi ra từ trong hộp, không quá hào hứng chơi một chút, sau đó nghiêm túc nhìn Vương Trạch Văn trong chốc lát, lại dời tầm mắt đi.

"Anh không có kinh nghiệm trên phương diện này..." Vương Trạch Văn bàn luận với Lâm Thành, "Nó có ý gì vậy?"

Lâm Thành: "..." Em biết thế nào được? Khó hiểu không phải đều là gen di truyền từ nhà họ Vương các anh đấy à?

Vương Trạch Văn thấy nó rất ngoan, hẳn là không có vấn đề gì, đi một bước lại hai bước, cẩn thận di chuyển về phía thư phòng.

Tiểu Cao Lương không thấy hắn đâu, quay người nhìn Lâm Thành.

Lâm Thành cười với nó một cái, Tiểu Cao Lương mở miệng nói ra câu nói đầu tiên trong ngày hôm nay: "Chào chú."

Vẻ mặt Vương Trạch Văn co rút. Sao đãi ngộ lại kém nhau như vậy?

Lâm Thành ngồi xổm xuống trước mặt nó: "Chào cháu. Cháu có muốn ăn gì không?"

Tiểu Cao Lương đáp: "Muốn uống sữa."

Lâm Thành liền vào bếp pha cho nó cốc sữa. Nó ôm bình sữa, ngồi trên thảm, hút rất nghiêm túc.

Phòng khách có lắp camera, có thể thấy được đủ các góc, nhưng đứa trẻ nhỏ như vậy, Lâm Thành cũng không dám để nó rời khỏi tầm mắt của mình, liền ngồi trên sofa bên cạnh đọc kịch bản.

Chốc lát sau, Tiểu Cao Lương chạy tới, nhìn nhìn căn phòng một chút. Đi dạo một vòng về xong, nó về chỗ của mình, ngồi xổm xuống, nghịch đồ chơi một lúc, chốc lại nhìn Lâm Thành ngồi cạnh.

Buổi trưa, Tần Huyền gọi điện tới, bảo Vương Trạch Văn nói chuyện nhiều với Tiểu Cao Lương một chút, rèn luyện khả năng dùng ngôn ngữ của nó.

"Bảo tôi dạy học trước cho trẻ con?" Vương Trạch Văn thấp thỏm nói, "Làm thế này là toi một mạng người đấy?"

Tần Huyền: "Bây giờ trước mặt cậu chính là một mạng người. Còn là một mạng người mới tinh."

Vương Trạch Văn: "..."

Vương Trạch Văn đi ra tìm Lâm Thành bàn chuyện dạy học trước cho thằng bé, Lâm Thành cảm thấy Tần Huyền mới chính là vấn đề lớn nhất.

Tiểu Cao Lương bên cạnh muốn nói lại thôi, Lâm Thành đã thấy vẻ mặt này nhiều lần, nhịn không được hỏi: "Cháu sao vậy?"

Tiểu Cao Lương lắc đầu.

Lâm Thành xoa xoa đầu nó, hỏi: "Chú đi vận động đây, cháu có muốn đi theo chú không?"

Tiểu Cao Lương ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh.

Lâm Thành chỉ muốn rèn luyện một chút mà thôi, không mang Tiểu Cao Lương đi tới phòng thiết bị, dù sao công cụ nguy hiểm trong đó cũng rất nhiều. Anh cầm thảm yoga, lại lần nữa quay về phòng khách. Anh nằm xuống đất, bắt đầu tập hít đất.

Lâm Thành nhìn vẻ mặt trông mong của Tiểu Cao Lương, hỏi: "Cháu có muốn leo lên không?"

Tiểu Cao Lương nói to: "Muốn!"

Nó bò lên lưng Lâm Thành, ngồi lên người anh xong, theo động tác lên xuống của Lâm Thành, nó cười khanh khách không ngừng.

Vương Trạch Văn quay video, gửi cho Tần Huyền, tỏ ý tất cả đều ổn.

Tần Huyền ngạc nhiên đáp lại một câu: "... Mặt trời mọc từ phía Tây. Thật sự."

Vương Trạch Văn: "Bạn trai tôi, đương nhiên là làm cho người ta yêu thích."

Vương Trạch Văn bỏ điện thoại xuống, đi theo xem náo nhiệt. Hắn vào bếp gọt một quả táo, ngồi xổm xuống cạnh hai người, đút táo cho họ ăn.

Lâm Thành: "A ――"

Vương Trạch Văn đút cho anh một miếng.

Lâm Thành: "... Đây là trợ từ ngữ khí mà!"

Vương Trạch Văn cười nói: "Em nói đi."

Lâm Thành: "Đừng nghịch."

Vương Trạch Văn bế Tiểu Cao Lương lên, để nó quay lưng về phía họ, hôn Lâm Thành một cái.

Lâm Thành có hơi căng thẳng, sợ dạy hư trẻ nhỏ, còn Tiểu Cao Lương thì bất mãn kêu lên.

Có lẽ là bởi vì đã ngồi lên lưng Lâm Thành, nên quan hệ giữa Tiểu Cao Lương và Lâm Thành trở nên thân thiết hơn trong chớp mắt, đi đâu cũng thích quấn lấy anh, còn thích dựa vào người anh ngủ.

Vương Trạch Văn không rõ, thuộc tính "không dính người" của đứa nhỏ này là đột nhiên bị rơi xuống mương à?

Hai ngày sau, Tần Huyền vừa mới xuống máy bay, đã vội vã lái xe tới đây đón con trai.

Lâm Thành bế thằng bé ra, Tiểu Cao Lương giơ hai tay ôm chặt lấy cổ anh, hôn loạn lên mặt anh.

Tần Huyền thấy một màn này, vẫn rất ngạc nhiên: "Thằng bé rất sợ người lạ, người bình thường cũng không cho bế, quan hệ với cậu thế này thực sự cũng không tồi đâu."

Lâm Thành: "Nó ngoan lắm." Tiểu Cao Lương nhìn Lâm Thành chăm chú, ngay lúc Tần Huyền sắp bế nó đi, nó lại hét lên long trời lở đất: "Ba!"

Cả ba người ở đây đều ngây ngẩn cả người.

Như sợ người ta không nghe rõ, Tiểu Cao Lương lại kêu một tiếng: "Ba!" lên rất rõ ràng.

Vương Trạch Văn trợn mắt.

Lâm Thành hoảng sợ: "Không... không phải em làm..."

Vương Trạch Văn: "Anh biết không phải là em! Tần Huyền anh đúng là lòng muông dạ thú! Anh muốn làm gì thế hả!"

"Hừ!" Tần Huyền rất kích động nói, "Vương Trạch Văn cậu đừng tưởng bở! Hai ngày trông nó cậu đã dạy nó cái gì vậy!"

Vương Trạch Văn: "Anh ăn vạ thì thôi lại còn muốn dìm tôi? Tần Huyền anh đúng là đồ vô lương tâm!"

"Ba..." Tiểu Cao Lương nhìn Lâm Thành, trong mắt ầng ậc nước, "Con ngoan mà, đừng vứt con đi."

Tần Huyền ấn nó vào lòng, nghiêm túc dạy nó: "Tần Du, nhìn cho rõ, ba mới là ba của con! Ông đây nuôi mi ba năm rồi đấy!"

Lâm Thành thật bất đắc dĩ: "Ba không thể gọi bừa được đâu, chú không phải là
ba cháu."

Tiểu Cao Lương "Oa" lên khóc lớn: "Chú Tần nói, trong nhà xinh đẹp chính là mẹ, đẹp trai chính là ba! Ba không phải là người trong nhà mình sao?"

Tần Huyền tức đau cả tim: "Mới hai ngày thôi, ông đây cmn đã thành chú Tần luôn rồi?"

Lâm Thành: "Ba mẹ không thể xem diện mạo để quyết định được! Chú Tần của con... ba con nói đùa con thôi."

Tiểu Cao Lương duỗi chân, lên án: "Chú ấy không ở bên con, không ở nhà, không chơi cưỡi ngựa, không nói gì cả, không yêu con! Con đều biết hết!"

Tần Huyền: "Không thể nào! Mi thì biết cái gì!"

Vương Trạch Văn cười ha hả: "Vừa lắm! Tần Huyền anh cũng có ngày hôm nay? Đáng đời bình thường nuôi thả con! Anh còn như vậy nữa con trai cũng không còn là con anh nữa đâu."

Tần Huyền đầu váng mắt hoa.

Tiểu Cao Lương giơ hai tay ra với Lâm Thành, đòi bế.

Lâm Thành thấy không đành lòng, tự dưng sinh ra tình thương nồng nhiệt của cha, anh nói: "Hay là mình nuôi nó đi?"

Tần Huyền rống lên: "Đây là con trai tôi!"

Vương Trạch Văn suy nghĩ nghiêm túc một chút, tiếc nuối nói: "Cướp người là phạm pháp, xem xem còn cách gì khác không."

Tiểu Cao Lương: "Ba ―― ba ――"

Tần Huyền ôm người vào trong lòng rảo bước đi ra ngoài: "... Tôi về đây."

Tiếng khóc của Tiểu Cao Lương đột ngột dừng lại, nó quay đầu hỏi Tần Huyền: "Vậy về sau ba sẽ nghe lời chứ?"

Tần Huyền: "...???"

Tiểu Cao Lương đổi cha không thành công, thấy tiếc nuối dụi dụi cái mũi, ôm lấy Tần Huyền dạy dỗ: "Sao ba lại làm ba như vậy chứ, đưa con cho người khác. Ba còn như vậy nữa con sẽ gọi người khác là ba."

Tần Huyền: "... Để ta gọi mi là tổ tông luôn đi."

Vương Trạch Văn cười nghiêng ngả, tựa người vào Lâm Thành nói: "Đứa nhỏ này thật là thú vị!"

Lâm Thành quả thực dở khóc dở cười.

Hai người đi vào nhà.

Ít đi một người, Vương Trạch Văn cảm thấy trong nhà yên tĩnh hẳn. Hắn nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Uống chút rượu nhé?"

Lâm Thành suy nghĩ, thấy cũng được.

Vương Trạch Văn liền đi mở bình vang đỏ, rót cho Lâm Thành nửa ly, mình cũng nhấp một ngụm nhỏ.

Gió từ ban công thổi vào, mang theo chút hương hoa.

Tửu lượng của Vương Trạch Văn không tốt, sau khi uống xong mấy ly, hắn cảm thấy hơi nóng bốc lên, đã hơi say rồi. Hắn hỏi Lâm Thành: "Nhẫn của em đâu?"

Lâm Thành kéo vòng cổ ra ngoài, lộ chiếc nhẫn được treo ở dưới ra.

Trong lúc đóng phim không thể đeo nhẫn, Lâm Thành vẫn luôn không quen đeo.

Vương Trạch Văn nói: "Đeo lên đi, anh muốn chụp với em một bức ảnh."

Lâm Thành: "..."

Lòng Lâm Thành thầm nói, lại bắt đầu rồi đấy.

Lại sắp bắt đầu rồi.

Vương Trạch Văn hôn lên tay anh, nghiêm túc đeo nhẫn lên cho anh, nắm lấy tay anh cười một lát, sau đó ôm người vào trong lòng, nhìn vào camera chụp một bức ảnh, up lên mạng.

Vương Trạch Văn: Vị khách nhỏ trong nhà vừa mới về. Kì nghỉ vui vẻ ~【 hình ảnh 】

Bắt nạt fans.

Nhưng fans vẫn mang nỗi lòng chua xót mà tới bình luận.

"Đả tạp*."

*Đả tạp: Ngôn ngữ mạng nhắc nhở bỏ thói quen xấu, nuôi dưỡng thói quen tốt.

"..."

"Không biết nên nói cái gì... mới tốt."

"Ban ngày đừng uống rượu."

"Tôi cũng muốn làm khách, mời tôi đến chơi một chút được không? Tôi biết nấu ăn, quét dọn, ăn cám chó, còn rất im lặng nữa. Được không?"

"Ăn cám chó gì chứ? Đạo diễn Vương cũng đâu nuôi chó trong nhà."

Họ thậm chí còn không nghĩ kĩ xem vì sao Lâm Thành lại ở trong nhà hắn, vì sao nhẫn của hai người lại giống nhau như thế.

Có một số chuyện trong lòng hiểu rõ mà không nói ra là được rồi, chuyện cũ quả thực không thể nhắc tới nữa.

Không biết bắt đầu từ một ngày nào đó, fans muộn màng phát hiện quan hệ giữa hai người thân mật quá mức.

Không phải là một ngày nào đó đột nhiên tỉnh ngộ, mà là lâu ngày thời gian trôi đi, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, phát hiện tất cả đều không thích hợp.

Quan hệ giữa đạo diễn và diễn viên nào có được tốt như vậy?

Có ngày nghỉ là ở bên nhau, một người bị chụp lén là cả hai người đều bị phát hiện, mỗi lần có hoạt động là như hình với bóng, hai người bạn gái đều không thấy bóng dáng đâu, nhẫn càng trùng hợp hơn, giống nhau y như đúc. Ảnh chụp trong nhà cùng một phông nền, thỉnh thoảng còn mặc quần áo của người kia.

Cẩn thận suy xét như vậy, thằng ngốc cũng biết vấn đề là từ đâu.

Họ đã vô số lần nhờ Vương Trạch Văn chăm sóc quan tâm tới Lâm Thành.

Nghĩ mà muốn rớt nước mắt.

Họ không ngờ là lại chăm sóc sâu tới mức ấy.

Tiếc là lúc họ tỉnh ngộ ra thì đã quá muộn rồi, chỉ có thể tiếp tục vờ như không biết, lén viết truyện đồng nhân ở một chỗ khác.

Giống như đã bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất để bắt đầu, về sau cũng không tiện lên xe nữa, đột nhiên bừng tỉnh sẽ làm họ trông rất ngu ngốc.

Tất cả đều là do lúc trước sự mê muội Vương Trạch Văn gây ra quá mạnh, các cư dân mạng căn bản không dám nghĩ đến!

Họ không bao giờ tin vào tình anh em xã hội chủ nghĩa nữa.

Các fans nhịn đau: Thôi... chúc phúc cho hai người vậy. QAQ

TOÀN VĂN HOÀN

Editor: Thật may vì có thể edit hoàn xong truyện trước khi t được nghỉ hè. Chúc mọi người có một kì nghỉ hè vui vẻ <3

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện