*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: windy
Trích Trích ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn ra, “Con không cầm sâu dọa em gái, là chính em ấy thấy nó nên bỏ chạy đến chỗ cha khóc.” Vừa nói dối vừa làm mặt quỷ với Đô Đô, ý là nói, đồ quỷ nhỏ nhát gan, không có tiền đồ.
Lại chọc cho Đô Đô một trận thương tâm, khóc la hét, lần này còn lợi hại hơn, “Oa oa... Con muốn anh Thanh, không muốn anh trai con sâu... Oa oa... Cha hư hư!”
Lại Tư vô tội, “Cha hư chỗ nào?”
“Cha làm mông con đau, con muốn mẹ oa oa...” Ngay sau đó hai tay giơ ra, muốn Tuyết Thuần ôm.
Nhìn thấy ánh mắt ghen tị của Lại Tư phóng lại, Tuyết Thuần ngượng ngùng cười lấy lòng nói, “Trích Trích là con trai, để cha dạy dỗ sẽ tốt hơn.”
“Trích Trích bắt nạt em gái không phải là một hai lần, bình thường em dạy dỗ thế nào?”
“Phạt học thuộc ba trăm câu thơ Đường.”
Chân mày Lại Tư giật giật, ngay sau đó thở dài nói: “Mẹ hiền quá làm hư mà!”
Sau đó, Tuyết Thuần thấy mồ hôi Trích Trích ướt đẫm ghim trung bình tấn, nắm quyền, đá chân.
Tuyết Thuần nhìn thấy một màn này, trong lòng ấm áp, trên mặt toát ra nụ cười nhu hòa, hóa ra đây chính là bất đồng lớn nhất, đây là cách dạy thuộc về người cha.
Đô Đô có Lại Tư cưng chiều đứng bên cạnh, Đô Đô không cố kỵ làm mặt quỷ với Trích Trích, chọc cho Trích Trích trợn mắt nhìn nhau, cắn răng nghiến lợi.
Tuyết Thuần lau mồ hôi cho Trích Trích, “Phạt như vậy coi như xong đi.”
Lại Tư quả quyết nói, “Không được, con trai không được chiều hư như vậy. Huống hồ anh dạy nó võ công Trung Quốc chỉ có lợi chứ không có hại.”
“Được rồi, các người cứ tiếp tục, em trở về gửi sơ yếu lý lịch.” Tuyết Thuần hôn Đô Đô một cái, sau đó giơ tay nắm thành quyền lên với Trích Trích, “Trích Trích cố lên! Mẹ ủng hộ con!”
Ba ngày sau, có lẽ là do Lại Tư kích thích, hoặc là thật sự là cô khổ tận cam lai, hôm nay là ngày cô trở về mà cười đến không nhìn thấy mắt.
“Cao hứng như vậy, xem ra đã tìm được việc rồi.” Lại Tư ôm công chúa Đô Đô ở trên đùi, hưởng thụ cảm giác làm cha. Môi bạc thoáng cười, tròng mắt đen thoáng qua một chút quỷ dị. Cần biết, không tìm được, là do anh quấy phá; tìm được, là anh đã khai ân. Dĩ nhiên, chuyện này không thể vạch trần.
Trích Trích bỏ thám tử lừng danh Conan xuống, ngồi vào bên cạnh Tuyết Thuần, “Chú Lãnh nói, mẹ có tiền lương, liền không cần nhìn sắc mặt chú ấy nữa.”
Tuyết Thuần ngây người, ngay cả con trai cô cũng hiểu cô nghèo như nào, thật mất mặt. Nhưng mà mấy ngày nay chạy đi chạy lại, Tuyết Thuần ngây ngô ở trong đám người kia đã lâu, cả người cũng cảm thấy thoải mái, “Ừ, là một công ty tốt, quản lý cũng rất khách khí, còn để cho mẹ làm đúng chức vụ của mình, không cần làm thêm giờ, nhận lương gấp đôi.”
“Rất tốt.” Lại Tư bày tỏ khen ngợi, “Tối nay làm thêm món ăn.”
Đôi mắt Tuyết Thuần sáng lên, Lại Tư cười nhẹ, “ Cùng nhau đến siêu thị gần đây mua đồ ăn đi, ăn mừng cho em.”
“Được lắm! Đi dạo phố!” Đô Đô công chúa vỗ tay hoan hô, ở trong mắt bé, đi dạo phố có nghĩa
là đi ăn, sẽ có búp bê vải mới vào ở trong phòng của cô bé.
Siêu thị.
“Ha ha, anh trai sâu em muốn vượng vượng, còn có chocolate, sữa tươi...” Đô Đô đặt mông ngồi xuống xe đẩy siêu thị đẩy đẩy tay cậu bé, vung tay múa chân với Trích Trích.
Trích Trích đáng thương đứng ở cạnh xe đẩy cùng với đống đồ đặt chung một chỗ, sau đó nghe theo lệnh của công chúa nhỏ, hai tay hai chân luống cuống lấy đồ được chỉ định.
Bên kia cũng xuất hiện tình cảnh tương tự. Lại Tư đẩy xe mua đồ, hạ lệnh với Tuyết Thuần: “Tương trong nhà không còn, đi lấy một lọ, phải đúng loại.”
Một lát sau, “Khăn lau cũng lấy một tập mới, trong nhà dầu mỡ nhiều, lấy cái kia, ngắn nhỏ dầy vừa phải dễ dàng lau...”
“Cây lau nhà hư rồi, cái đó chất lượng thoáng nhìn khá hơn chút...”
...
Tuyết Thuần đáng thương đuối lý ở phía trước, Lại Tư nói xong sẽ đuổi theo, không thể làm gì khác hơn là theo từng chỉ thị của Lại Tư, chạy hổn hển đến đổ cả mồ hôi.
Lại Tư cười đến hiền hậu, biết Trích Trích thương cho mẹ, “Cầm cho mẹ con uống đi.”
Trích Trích thu hồi ánh mắt “Coi như cha có chút lương tâm”, vô cùng thân thiết đưa lên một chai nước suối nói, “Mẹ, muốn tìm mùa xuân thứ hai không, chú Lãnh cũng biết quan tâm như cha vậy.”
Hai mắt Lại Tư nhíu lại, trong mắt không ngừng bắn ra từng mảnh lạnh lùng, Trích Trích ngu ngốc cho nên không sợ, kết quả cho cha một nụ cười ma quỷ. Ai bảo cha thiên vị Đô Đô, hại cậu phải lao động chân tay. Nghĩ, muốn lấy được mẹ, cậu liền ra tay cản trở, xem cha sau này còn dám phạt con không. Còn là mẹ đối với con tốt nhất, cho tới bây giờ cũng chỉ phạt cậu học thơ Đường mà thôi.
Phải biết trí nhớ của Trích Trích là siêu quần, thiên tài đọc nhanh như gió, trừng phạt này đối với mấy đứa trẻ khác như Đô Đô có thể là nặng, nhưng ở trong mắt của cậu cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Tuyết Thuần một hơi uống hết nửa chai nước, hô thật to một hơi, nhẹ nhàng xoa đầu Trích Trích, “Trích Trích thật ngoan.”
“Đô Đô cũng ngoan.” Đô Đô không cam lòng yếu thế la ầm lên, “Cũng ngoan cũng ngoan.”
“Được rồi, Đô Đô cũng ngoan.” Tuyết Thuần buồn cười, có song phượng thai này, cô cảm giác cuộc sống thật thỏa mãn, nếu là... Có thể cùng Lại Tư giải quyết xong mấy chuyện kia nữa thì càng hoàn mỹ hơn.
“Anh nói em không phải là mua thiếu gì đó chứ?” Lại Tư không rõ ý vị nhìn Tuyết Thuần, kiều mi run rẩy gần trong gang tấc.
Tuyết Thuần bị anh nhìn như vậy, nhất thời cũng nổi lên nghi ngờ, sau đó mắt mở to, lắc lắc đầu một cái, “Không có nha.”
“Có, tuyệt đối có.” Lại Tư nhàn nhạt cười.
Nhìn anh chắc chắc như vậy, Tuyết Thuần có chút không tự tin, “Có sao?”
“Có, đồ dùng cho dì cả tháng này