Quả nhiên! Trong lòng Lại Tư có tiếng ""lộp bộp"", sau đó khuôn mặt tối sầm, hai bên thái dương nổi gân xanh như muốn nổ tung mạnh mẽ.
Trong chốc lát vất vả lắm, Lại Tư mới mở miệng cười lạnh, che dấu lời nói nguy hiểm với cô gái đang ở dưới thân, giống như dụ dỗ hỏi: ""Trình Lãng, là ai?"" Chẳng lẽ là bạn trai ngày trước của cô? Tuyết Thuần của anh cũng sẽ không yêu đương khi mới hơn mười tuổi chứ?
Tuyết Thuần giật mình, sau đó vẻ mặt nhìn qua có vẻ kinh hoàng.
Lại Tư lập tức nhận ra, trong lòng vô cùng khó chịu làm cho anh rất không thoải mái. Anh vẫn cứ nghĩ, cô hoàn mĩ trong trắng, từ đầu đến cuối, chỉ có qua lại với một người đàn ông là anh, thì ra trong lòng của cô sớm đã có người khác, còn chờ hắn năm năm.
Nếu không phải anh dùng chân chắn ngang, có lẽ Tuyết Thuần sẽ vẫn còn chờ đợi người đàn ông đã rời đi kia.
Tay Tuyết Thuần gắt gao siết chặt ga giường, anh không nên biết, nam sinh kia đã xua tan bóng tối quanh cô, cô chưa bao giờ nói quá nhiều chuyện với người khác, chỉ trừ Thiến Sở Sở.
Bạn trai, cũng không đúng, năm ấy mọi người đều còn nhỏ. Cho dù có, quá lắm cũng chỉ là thích, tình đầu ngây ngô mà thôi! Ngay cả chính cô cũng hoài nghi, năm ấy nam sinh kia nói như vậy, đều là giả?
""Không phải.""
Tuyết Thuần lắc đầu một cái, không dám đoán làm sao anh lại biết được.
Cô vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, có phải hay không hay chỉ là Thiến Sở Sở lỡ miệng? Hoặc là ngày đó trong điện thoại di động, thật ra đã bị anh nghe thấy đây? Nhưng điều này cũng không chứng minh được cái gì nha! Cái này ngay cả chính cô cũng không dám viện cớ.
""Kia là thế nào?"" Lại Tư nhếch môi cười lạnh, giơ lên quyển nhật kí mà Tuyết Thuần vốn cất giấu kĩ nhiều năm, anh cầm quyển nhật kí phiếm cũ mở ra đọc, môi khẽ nhếch, ""Anh là một người đàn ông rực rỡ như ánh mặt trời, mỗi lần nhìn anh cười, giống như là nhìn thấy mặt trời vậy, bóng tối trong lòng đều tan biến, sau đó quanh tôi đều là ánh mặt trời ấm áp...""
""Sao anh lại đọc trộm nhật kí của em!"" Tuyết Thuần giãy giụa ngồi dậy, nói xong liền muốn đoạt lấy bằng được.
Lại Tư híp mắt, mắt lộ ra vẻ tức giận. Anh đọc trộm? Nếu không phải vì cô bỏ chạy không chút tung tích mà chỉ để lại một mảnh giấy, anh sẽ phải lo lắng muốn chết ư? Nếu không phải vì tìm cô, đau khổ tìm kiếm manh mối, có thể phát hiện quyển nhật kí yêu đương của cô?
Nếu có thể trở lại, anh tình nguyện chưa từng thấy qua nó.
Như vậy, anh vẫn sẽ cho rằng, trong lòng Tuyết Thuần, như vậy cho đến cuối cùng, chỉ có một mình anh. Thân là lão đại trong bang, người cao ngạo như anh tuyệt đối không cho người khác giẫm đạp.
Người đàn ông khác, cho dù hiện tại cô chỉ thuần khiết lưu lại một chút thứ về hắn cũng không được! Huống chi, chết tiệt! Người đàn ông kia, ở trong lòng cô có vẻ vô cùng quan trọng! Đây chính là điều khiến anh tức giận nhất! Mà việc anh muốn tìm người đàn ông kia quyết đấu cũng không thể, cảm thấy không có nơi xả giận. Loại buồn bực này khiến anh hết sức khó chịu.
Hừ, thật đáng buồn là, luôn tự xưng là người có chỉ số thông minh cao trên thương trường, từ nhỏ đã là một thần đồng, Lại Tư là người Lại gia tin tưởng nhất giao cho việc tiếp quản bang hội, nhưng ngay cả đến bản thân mình cũng không hiểu, thì ra anh là đang ghen! Nếu như anh sớm biết loại cảm giác này khi yêu cuồng nhiệt của
người đàn ông thì đã sớm bình thường, hai người cũng sẽ không ầm ĩ lâu đến như vậy.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lại Tư đột nhiên nhếch môi cười quỷ dị, ""Cuối nhật kí, hình như là nói cái gì mà chờ hắn ta đi du học trở về, phải không?"" Tuyết Thuần, như thế nào anh lại chưa từng biết em yêu người đàn ông khác? Anh không phải là người đàn ông đầu tiên sao? Đêm hôm đó, thời điểm anh tiến vào cơ thể em, đụng tới nơi đó không phải là màng trinh ư? Máu kia sẽ không phải kinh nguyệt chứ?
Tuyết Thuần chỉ cảm thấy dieenxddenlqdon đau đến không thể hô hấp, môi run rẩy, vẫn không thể ngờ Lại Tư vốn tao nhã lại có thể nói ra những lời như vậy. Cô tức giận đến đỏ mắt, môi đỏ mọng run run, ""Không phải như thế, anh rốt cuộc là đang nói cái gì?""
Cô rất nhanh đã khóc, không biết là vì bị đọc trộm nhật kí, hay là vì Lại Tư đã làm tổn thương lòng cô.
Lại Tư không chút thương tiếc nắm lấy cằm xinh đẹp của cô, Tuyết Thuần kêu đau một tiếng.
""Hiện tại em là người phụ nữ của Lại Tư anh, em lại có thể trèo lên lưng anh, ngay cả tính mạng cũng không cần chỉ để đăng tới đỉnh K2, vội vã như vậy để tìm người tình cũ ân ái? Có phải không?""
Đôi môi của Lại Tư cắn lấy tai cô, hơi nóng gáy trắng mịn của cô, giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm giống như kéo đàn cello, ""Có phải là vì anh đụng chạm cơ thể của em, phá đi nơi đó của em nên em cảm thấy có lỗi với hắn, cho nên chạy lên đỉnh K2, nhìn một cái vì hắn đã không giữ lời hứa sẽ trở về tìm em? Hay là, em đã không thể chờ đợi mà rời khỏi anh? Tuyết Thuần à, là thế này phải không?
Nội tâm Tuyết Thuần chấn động, càng ngày càng thêm đau. Trong lòng không ngừng xuất hiện lên sự đau đớn xa lạ, để cho cô bỗng chốc hít thở không thông. Đây là hoàng tử lịch sự ưu nhã đó sao? Là Lại Tư luôn cười nhẹ ấm áp với cô sao?
Không hiểu sao, ánh mắt Tuyết Thuần thực chua xót. 14 tuổi đã bắt đầu trải qua nhiều chuyện, cho nên đến tận bây giờ đã không còn khóc ở trước mặt người khác, cô cứ như vậy mà cắn chặt môi dưới, trừng mắt, lắc đầu, im lặng khóc lóc kể lể.
Không phải như vậy, chuyện này sao lại trở nên như vậy? Tất cả không phải đều là hạnh phúc ấm áp ư? Lần đầu tiên cô nghĩ đã vào cánh cửa của một người đàn ông yêu mình, sao lại biến thành một ác ma như vậy?
Nhìn Tuyết Thuần yêu mến bật khóc, điềm đạm đáng yêu. Con ngươi Lại Tư sắc bén, lại tự nhiên thầm nghĩ, đều là vì người đàn ông kia mà ra! Nghĩ đến đây, bạo lực lúc tiếp quản Hắc bang được Lại gia truyền lại bắt đầu hiện ra ngoài, động tác không hề nhẹ nhàng nữa mà trở nên thô lỗ.
Đầu bị hung hăng ném lên giường, trong phút chốc liền choáng váng. Hơi thở bá đạo cứ như vậy mà vây quanh cô, mặc kệ cô có nguyện ý hay không, Lại Tư liền xé rách quần áo của cô, kéo cao tay của cô lên, vén vạt váy lên bên hông, không chút thương tiếc vân vê da thịt trắng như ngọc, mịn màng của cô.
P/s: Ahihi, sắp có thịt!!!