Edit: Thích Cháo Trắng
Bàn tay đang bưng tách cà phê của Trình Lãng run lên một cái, cà phê màu nâu bắn vào chiếc áo T shirt màu trắng, cà phê bắn tung tóe trên áo vô tình tạo thành “bông hoa đen”, trông hơi khó coi. Trình Lãng lại không để ý, hai tay đột nhiên chống lên bàn cà phê, phát ra một tiếng “Bang” khiếp sợ. Dưới sự thô bạo của anh, cả một chiếc bàn cà phê suýt chút nữa nghiêng về một bên, khiến cho những người xung quanh không một ai là không nhìn chăm chú sang bên này.
Từ xưa đến nay Trình Lãng có biệt danh là “Bá Vương”, nên hiển nhiên không quan tâm đến những chuyện này, gương mặt cứng rắn còn đen hơn cả “bông hoa đen” trên áo T shirt. “Tuyết Thuần, nếu như anh không nghe nhầm, em vừa nói, em đã kết hôn rồi?”
Đôi môi mềm mại của Tuyết Thuần giật giật, nhìn bộ dạng thất thường của anh, lời nói nghẹn ở trong cổ, lại không đành lòng mở miệng nữa.
“Đừng im lặng như vậy, em nói em đã kết hôn, có phải sự thật không?”
Hai tay lại vỗ lên bàn cà phê, thêm một tiếng “Bang” nữa, những tiếng xì xào bất mãn liên tiếp vang lên xung quanh. Lúc này có nhân viên phục vụ nhanh chóng đi tới, đang muốn lên tiếng khuyên bảo, “Hai người yêu nhau xảy ra cãi vã là chuyện bình thường, xin anh cố gắng giữ tỉnh táo.” Đại loại như vậy.
Nhưng Trình Lãng làm sao lại đi giữ thể diện cho những người không liên quan này được, trước khi người nọ lên tiếng anh đã nghiêng đầu khó chịu, cảnh cáo: “Không sợ chết thì cứ tới đây!”
Bởi vì thân thể Trình Lãng quá mức cường tráng, còn trưng ra bộ mặt xám xịt đầy lửa giận như muốn ăn thịt người đến nơi, không có một ai dám ăn gan hùm mật báo tiến lên.
Bàn tay Trình Lãng đã nắm lấy gương xinh đẹp vốn không còn mũm mĩm như trước đây của Tuyết Thuần, hai ngón tay như cái kìm kẹp lấy chiếc cằm nhỏ xinh xắn của cô, khiến cho Tuyết Thuần nhìn thẳng vào anh. Anh muốn nhìn cho rõ sự lạnh lùng vô tình của cô, tức giận không kiềm chế được mà hét lên: “Không lên tiếng đồng nghĩa với ngầm thừa nhận. Tuyết Thuần, em làm như vậy không thấy phụ tấm lòng của anh sao!”
Quanh mình đều là người tò mò hóng chuyện, nhưng Tuyết Thuần hoàn toàn hiểu được, bá vương Trình Lãng này vốn không để ý đến cách nhìn của người xung quanh. Nếu lúc này mà có người nhúng tay vào, nhất định chỉ chết không thể sống. Hiển nhiên, một tiếng gầm này của Trình Lãng, rất có tác dụng cảnh cáo.
Tuyết Thuần cau mày, cũng đã là người lớn cả rồi, sao Trình Lãng còn dễ dàng động tay động chân như vậy nữa. Thấy anh quát mình, Tuyết Thuần cũng không nhịn được quát lại: “Em vẫn luôn luôn chờ anh, chính là anh đã trở về chậm mất một năm đấy!”
Sau khi mắng xong, đôi mắt Tuyết Thuần không kiềm chế được đã ươn ướt. Cô cũng không thèm nhìn Trình Lãng nữa, một tay vơ lấy túi xách, không quay đầu lại mà chạy thẳng ra khỏi quán cà phê.
Cô ra ngoài rồi, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay Trình Lãng đưa ra lúc nãy.
Một người luôn cư xử thành thục như Trình Lãng, bỗng nhiên lại thấy có một loại cảm giác vô lực lan khắp toàn thân.
Thiến Sở Sở đáng chết! Thảo nào hôm đó lại không sợ chết ngắt máy điện thoại của anh, còn không khác gì con chuột ngày ngày đều lẩn tránh anh, thì ra chính là vì giấu giếm chuyện Tuyết Thuần kết hôn! Thiến Sở Sở, sao tôi lại đi bảo cô giúp tôi trông chừng Tuyết Thuần chứ? Tôi muốn giết cô!
Tuyết Thuần dùng một hơi, hoảng hốt chạy lung tung, dường như đang thi chạy ma ra tông, chạy rất xa. Cho đến khi không chạy nổi nữa, phía trước là con đường cuối cùng, cô mới dám dừng lại.
Trước mặt là biển rộng mênh mông, Tuyết Thuần kiệt sức quỳ gối trên bờ cát, nặng nề thở hổn hển, hô hấp không khí.
Bởi vì là Chủ nhật, xung quanh có rất nhiều người đến đến đi đi. Chỉ có điều người khác đều đi thành từng nhóm, vui vẻ cười đùa, nhàn nhã hưởng
thụ ánh mặt trời trên bãi cát tắm.
Vì là ban ngày, nên Tuyết Thuần không dám khóc to, hai tay che kín gương mặt. Mặc dù như thế, nước mắt vẫn rơi xuống theo khe hở giữa kẽ tay, dưới ánh mặt trời, từng giọt nước mắt giống như ngôi sao lóe lên rồi rơi vào trong làn nước thủy triều, hòa cùng với biển.
Hức hức hức, Tuyết Thuần im lặng khóc. Cô rất sợ Trình Lãng đuổi theo, vì cô phát hiện ra căn bản mình không có cách nào đối mặt với anh. Người đàn ông này vẫn một mực rất yêu rất thích cô, thậm chí còn hơn cả em gái ruột của anh. Trình Lãng tức giận như vậy, là minh chứng cho suy nghĩ của cô, cho đến bây giờ, Trình Lãng cũng chưa từng quên cô.
Tầng cao nhất của tập đoàn thương mại YD.
“Anh cả, anh không biết sao? Phụ nữ ấy, thỉnh thoảng sẽ huyên náo cáu kỉnh một chút, làm càn một chút đó là **. Mua hoa, ăn bữa tối dưới ánh nến, xem phim, nói chút lời ngon tiếng ngọt, chính là phương pháp dỗ dành. Anh cứ nghe theo em, phụ nữ đều thích như vậy.”
Phù Khải nói chắc như đinh đóng cột, anh cả cũng được coi là lăn lộn thuận buồm xuôi gió giữa hai giới hắc bạch, vậy mà trước mặt chị dâu lại không có một chút oai phong nào. Anh và Tề Luận đều cảm thấy như vậy thật sự là không thể tin được.
Tề Luận thở một hơi thật dài thêm vào một câu, “Ghen tị cũng không phải là kiểu như thế.”
Ghen tị! Hai chữ này như sấm sét giáng xuống đất, đánh trúng vào đầu óc trống rỗng của Lại Tư.
Thì ra, cái loại cảm xúc xa lạ, chua xót, không thể khống chế được đó, chính là ghen!
Đáng chết! Vậy mà anh lại không sớm hiểu được điều này. Nhớ lại thái độ thỏa hiệp của Tuyết Thuần sau khi trở về, nếu không phải là anh bực bội nói chuyện với cô, cô cũng không đến mức tức giận. Nói không chừng, lúc này anh và Tuyết Thuần đã có thể thật sự cùng giường chung gối rồi.
Vừa nghĩ như thế, lại nhận ra thái độ của mình đối với Tuyết Thuần, thật sự là đủ tồi tệ, rồi lại hận chính bản thân mình. Hơn nữa, hóa ra là, Lại Tư anh cũng rất thích để ý đến mấy chuyện vụn vặt của người khác.
Lại Tư quyết định tối nay trở về phải cẩn thận giải thích cho người phụ nữ của mình hiểu. Cái quá khứ chết tiệt kia, người cũng không có ở đây, lại còn có gan ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng bọn họ, anh cũng không nên trúng kế mới phải.
Lại Tư tháo mắt kính xuống, đôi con ngươi tinh tế lóe lên, cũng không còn phong cách lịch sự vô hại nữa. Anh nghĩ, có phải mình ngụy trang quá lâu rồi, nên thậm chí sự đen tối của bản thân cũng đã quên không còn một chút nào hay không. Tuyết Thuần trở thành người của anh, không phải cũng là do anh dùng thủ đoạn mới có được sao?
Đột nhiên, Phù Khải nhận một cuộc điện thoại, mặt mày biến sắc. Lập tức đứng lên, cả người nghiêm trang, mặt mũi nghiêm túc. Hai tay anh đưa điện thoại di động lên, lúc nhìn về phía Lại Tư đột nhiên trở nên cẩn thận cung kính, ngay cả xưng hô cũng thay đổi, “Ông chủ lớn, điện thoại từ đường dây nóng bên buôn bán vũ khí!”