Edit: Thích Cháo Trắng
Trên xe, Tuyết Thuần ngồi cách xa Lại Tư, tựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn phong cảnh phía ngoài, chính là không nhìn Lại Tư.
Lại Tư tỉ mỉ phát hiện Tuyết Thuần khẽ thu mình thành một khối nhỏ nhắn, không khỏi quan tâm hỏi: “Có phải lạnh hay không? Bác Trần mở máy sưởi.”
“Vâng, cậu chủ.”
“Em rất khỏe, không nhọc anh phí tâm.” Tuyết Thuần không quay đầu lại, lạnh nhạt trả lời.
Lông mày Lại Tư nhướn lên, từ lúc nào mà Tuyết Thuần đã học được cách làm cao rồi?
“Ngoan nào, lại đây.” Lại Tư ngoắc ngoắc ngón trỏ, cô gái này đổi tính rồi sao?
Tuyết Thuần nhìn anh, tức không nhịn nổi, anh đang gọi thú cưng sao? Cô không được tự nhiên quay mặt đi, tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.”Em thích ngồi ở đây.”
Trên mặt Lại Tư hiện lên nụ cười thản nhiên, cũng không tức giận. Tuyết Thuần cáu kỉnh với anh, đây chính là biểu hiện thường thấy giữa các đôi yêu nhau …
“Mua hoa, bữa tối dưới ánh nến, xem phim, nói những lời ngon tiếng ngọt, chính là phương pháp dỗ dành.” Phù Khải đã nói như vậy.
“Chẳng lẽ anh còn không bằng những thứ tạp nham ngoài kia sao?” Lại Tư nhẹ nhàng vươn tay kéo một cái, lôi Tuyết Thuần nhỏ nhắn vào trong ngực, quả nhiên, thân thể của cô hơi lạnh, thời tiết đã là cuối mùa thu, cần phải chú ý đừng để bị lạnh.
Lại Tư thuận tay để cô ngồi trên đùi mình, cảm giác Tuyết Thuần hoàn toàn thuộc về anh thật là tốt.
Tuyết Thuần giật mình không được tự nhiên, muốn ngồi xuống ghế. Cô cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, cần phải có người ôm.
“Đừng lộn xộn! Tốt nhất là em an phận một chút cho anh. Nếu không, anh không dám đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì đâu.” Lại Tư uy hiếp nói.
Cánh tay để ở dưới không được tự nhiên, Tuyết Thuần chợt hiểu ý Lại Tư nói là gì, lập tức đỏ mặt. Nhớ tới chuyện tối hôm qua, trong lòng cô không khỏi cho ra một kết luận, đàn ông đều chính là sắc lang, đều chỉ nghĩ đến những chuyện kia thôi, không đứng đắn chút nào.
Cảm nhận được sự mềm mại và hương thơm nhàn nhạt của người trong lòng, Lại Tư cảm thấy an tâm không ít. Chỉ cần cơ thể của Tuyết Thuần thuộc về anh, một ngày nào đó, anh sẽ xóa sạch cái quá khứ ấy khỏi đáy lòng Tuyết Thuần, đến mức một mẩu vụn cũng không còn.
“Bảo bối, đừng cứ mãi buồn bực không nói chuyện với anh như thế. Bằng không, người chồng là anh đây sẽ lo lắng.” Lại Tư gục đầu vào vai cô, hít một hơi thật sâu, thật là thơm! Theo anh biết, thì người Tuyết Thuần không xức nước hoa. Loại mùi hương cơ thể thuần khiết tự nhiên này, khiến cho anh vô cùng say mê.
Đã có kinh nghiệm từ trước, thực sự cảm nhận được sự chênh lệch về thể lực giữa đàn ông và phụ nữ, Tuyết Thuần biết mình không từ chối được những hành động thân mật của Lại Tư. Nhưng trong lúc vô tình liếc mắt nhìn người ngồi ở thùng xe phía trước, cô vẫn chưa từ bỏ ý định kháng cự, đẩy anh một cái. Nhắc nhở Lại Tư, trên xe còn có tài xế nữa, anh đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Lại Tư nhếch đôi môi mỏng cười khẽ, càng thêm mạnh mẽ ôm chặt cô hơn. Tuyết Thuần còn xấu hổ cái gì nữa đây, giữa hai người họ đều đã là loại quan hệ ấy. Mọi người đã công nhận, cũng không phải là vụng trộm gì. Đừng nói là ôm, cho dù là hôn, người khác cũng sẽ không nói gì. Nếu không, lần sau mang cô đi Paris nói một chút chuyện tình cảm, cô sẽ hiểu được, những hành động thân thiết nhỏ nhặt này của họ, quả thực chính là không đáng để nói đến.
“Lại Tư.” Đột nhiên Tuyết Thuần nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Sao vậy?”
“Về sau chuyện của Trình Lãng, anh đừng tham gia vào được không?”
Lại Tư ôm lấy cô im lặng một lúc, ánh mắt lấp lánh, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ ý tứ
trong lời nói của cô gái này.
Một lúc lâu sau, anh quyết định không thể mạo hiểm, ngộ nhỡ hai người họ tình cũ không rủ cũng đến thì anh phải làm thế nào? Mối tình đầu chính là nguy hiểm nhất! “Không thể được.”
“Tại sao? Anh ấy là bạn của em.” Tuyết Thuần đẩy lồng ngực rắn chắc của anh ra.
Lại Tư ngồi thẳng dậy, nhìn người xinh đẹp trong lòng, “Trừ phi em đồng ý với anh sẽ không bao giờ gặp hắn ta nữa, bằng không tất cả mọi chuyện liên quan đến hắn ta đều không cần bàn nữa.”
Lông mày Tuyết Thuần nhíu thật chặt, nhận ra Lại Tư cũng có một mặt ** như vậy, không khỏi càng thêm buồn rầu.
“Chuyện giữa em và anh ấy đều đã qua rồi, bây giờ, em là vợ của anh, hơn nữa chúng ta cũng đã … ở cùng một chỗ, em sẽ không làm chuyện gì có lỗi với anh.”
Lại Tư nhìn cô không nói lời nào, bàn tay to lớn đặt lên vị trí trái tim của cô.
Gương mặt xinh đẹp của Tuyết Thuần nóng lên, cho là anh lại bắt đầu có suy nghĩ không đứng đắn, đang muốn nói, còn đang ngồi trên xe! Nhưng Lại Tư chợt thu hồi nụ cười, nghiêm túc bướng bỉnh nhìn vào đôi mắt trong veo của cô.
Anh cố chấp hỏi, “Nơi này, chỉ có một mình anh thôi sao?”
Trong lòng Tuyết Thuần cứng lại, đôi mắt trong trẻo lóe lên một tia đau xót.
Tuy nói chợt lóe rồi biến mất, nhưng Lại Tư lại tinh mắt nhận ra được.
Anh dùng lực nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô, cắn răng nghiến lợi nói: “Cho nên, anh mới nói em không cần thiết phải gặp hắn ta. Nếu em cứ một mình đi gặp hắn ta, thì cũng chỉ là làm hại hắn mà thôi. Tập đoàn Tần Thị chính là một ví dụ điển hình, nhưng hắn ta không có em làm lợi thế, cho nên chớ khiêu chiến giới hạn cuối cùng của anh.”
Nếu dám dùng quá khứ trước đây để tiếp tục qua lại với Tuyết Thuần, anh nhất định sẽ nuốt công ty của hắn. Một tập đoàn Trình thị nho nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ là hơn Tần thị vài triệu mà thôi.
“Tuyết Thuần, đừng để cho anh nắm được nhược điểm nếu không, anh sẽ hủy hoại hắn.”
Câu nói cuối cùng, đã chặn hết tất cả đường lui của Tuyết Thuần.
“Cậu chủ, tổng bộ gọi điện thoại tới.” Bác Trần vừa chăm chú nhìn con đường phía trước, vừa cầm điện thoại di động đưa cho anh.
Lại Tư để Tuyết Thuần ngồi vào ghế xong, lúc này mới nhận lấy điện thoại.
“Có chuyện gì gấp?”
Bên đầu kia điện thoại, giọng nói vội vàng nhưng rất rõ ràng của Đao Dân truyền đến, “Ông chủ lớn, số đạn dược chúng ta chuyển đến Trung Đông xảy ra chút vấn đề. Nhà họ Trù chặn hàng hóa của chúng ta lại, hiện giờ hai bên đang giao chiến rất kịch liệt. Nếu lại tiếp tục như vậy, chỉ e là chúng ta không thể giao hàng đến nơi đúng thời gian quy định, không thể đạt được mục đích.”
Sắc mặt Lại Tư trầm xuống, chuyến hàng lần này đề phòng cẩn thận như vậy mà nhà họ Trù vẫn có thể tìm ra được sơ hở. Trù Nhiên, cô giỏi lắm! Không hổ danh là đối thủ duy nhất của anh.