Edit: Thích Cháo Trắng
Đôi mắt màu xanh dương của Lam Dạ lướt qua tia kinh hãi, nhưng cánh tay cũng ngừng lại ngay khi thấy rõ người phụ nữ trước mắt không hề tạo cảm giác uy hiếp gì.
"Thuộc hạ tình nguyện chịu phạt." Đầu gối trái của Lam Dạ chạm lên mặt đất, biểu cảm trên mặt không thay đổi như thể đang nói thời tiết hôm nay không tệ.
Gương mặt Lại Tư hung dữ và lạnh lùng, bắn ánh nhìn lạnh lẽo về phía Lam Dạ, không nói một lời. Mới một giây vừa rồi, dường như anh đã nghe được tiếng trái tim mình đập như trống trận.
"Không phải, không phải là lỗi của anh. Là tôi không nên lén lén lút lút đứng bên ngoài." Nhìn trận chiến này, Tuyết Thuần âm thầm lau mồ hôi hột, cũng không thèm đoái hoài tới vết thương trên gáy. Sớm biết thế này, cô cũng không dám chần chờ mãi ở bên ngoài nữa, cứ lấy hết can đảm đi vào là được.
Lại Tư hơi nhíu mày, "Tới đây." Khi thấy sợi tơ chướng mắt màu đỏ trên chiếc cổ trắng như tuyết của cô, ánh mắt của anh trở nên sắc lạnh hơn. Nếu chần chờ thêm nửa giây nữa, Tuyết Thuần sẽ thật sự được chứng kiển bản lĩnh khác người của Lam Dạ rồi.
"Em đi gọi bác sỹ." Đao Dân vội vã chạy ra ngoài, còn Lam Dạ vẫn duy trì động tác quỳ một chân. Lại Tư không nói gì, anh ta vẫn giữ vững động tác này.
"Em không sao, vết thương nhỏ thôi." Cần cổ Tuyết Thuần đau nhói, nhưng nhìn qua hình ảnh trên cửa sổ thủy tinh sau ghế sa lon, cô chỉ nhìn thấy một sợi tơ mỏng màu đỏ, có thể thấy được vết thương không ảnh hưởng gì nhiều. Ánh mắt mơ hồ nhìn tới người đàn ông đẹp trai nhưng cực kỳ lạnh lùng đang nửa quỳ trên đất, Tuyết Thuần muốn nói thêm mấy câu, nhưng lại sợ mình nhiều chuyện.
Lại Tư trầm ngâm không lên tiếng, ánh mắt lại xuất hiện vẻ nặng nề hiếm có. Những người khác không biết, đều sẽ cho rằng vì bảo vệ chuyện tối mật của Nhà họ Lại, nên Lam Dạ mới đột nhiên ra tay. Nhưng đối với thuộc hạ của mình, Lại Tư luôn nhất thanh nhị sở*, tại sao Lạm Dạ lại ra tay, anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
(*Nhất thanh nhị sở: Rõ ràng rành mạch, ám chỉ hiểu biết cặn kẽ về chuyện gì.)
Huống chi, từ trước đến giờ Lam Dạ luôn được coi là sát thủ giết người tao nhã đến độ không thấy máu tanh. Tuy chỉ là một sợi chỉ bạc tinh tế, nhưng chỉ nửa giây nữa thôi, cái mạng nhỏ của Tuyết Thuần sẽ mất luôn rồi. Làm sao anh có thể không tức giận ngập trời được chứ!
Nhưng anh không muốn Tuyết Thuần biết quá nhiều chuyện chém giết máu tanh, chỉ mong cô tiếp tục giữ được tâm hồn tinh khiết hướng thiện của mình, ở bên cạnh con sói đêm như anh là được rồi. Người khác nhìn vào, có lẽ sẽ nhận định một người phụ nữ đơn giản ngây thơ như vậy làm cái gì cũng là sai, nhưng chỉ có trong lòng anh là rõ ràng nhất, trong suốt gần 30 năm sinh mệnh toàn chém giết của mình, trái tim dường như đã chìm sâu trong địa ngục đen tối, là chính người phụ nữ này đã chiếu sáng lòng anh.
Cô điềm tĩnh, nhưng không hề âm trầm buồn bực, trên người cô luôn tản ra hương thơm mát mẻ dễ chịu. Ngày đó trời u ám, trong mưa gió, cô đang cầm trên tay một quyển sách, cười một cách tự nhiên, an bình. Dường như tất cả ý nghĩa thực sự của cuộc sống này, đều để cho cô giải thích.
Cho nên, dù là ai cũng không được gây tổn thương cho cô dẫu chỉ là nửa phần! Anh tuyệt đối không cho phép!
Đao Dân dẫn theo bác sỹ trở về.
Lại Tư lại đặc biệt phất tay một cái, "Để hòm thuốc xuống là được rồi."
Sau đó Lại Tư tự mình mở hòm thuốc ra, khử trùng vết thương cho Tuyết Thuần.
"Tay trái của anh bị thương còn chưa khỏe, để bác sỹ làm giúp đi." Hoặc là để cô tự làm cũng được. Cô hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của những người ở nơi này. Giống như tia X-quang, chiếu rọi, xuyên vào một người không thích bị chú ý là cô, khiến cho cả người cô đều không được tự nhiên.
Tuyết Thuần nói chuyện không hề gì như thế, tay Lại Tư ấn hơi mạnh, khiến Tuyết Thuần cắn răng hít vào một hơi.
Lại Tư hơi nhíu mày, "Đau sao?"
Tuyết Thuần chậm chạp gật đầu một cái, trong lòng nghi ngờ rốt cuộc anh có biết làm hay không đây?
Lại Tư nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Thuần nhăn lại như trái khổ qua, động tác liền nhẹ nhàng hơn. Từ trước tới giờ, đây đúng là lần đầu tiên anh xử lý vết thương cho người khác, anh đường đường là một đấng mày râu, chưa từng chăm sóc cho một người phụ nữ nào, thật là không thể khống chế được lực tay nặng nhẹ.
Cầm lấy gương soi, Tuyết Thuần thấy cái cổ của mình được băng vải trắng trông rất khó coi, đành im lặng thở dài. Bác sỹ gia đình giỏi thì không cần, rốt cuộc thì tại sao Lại Tư lại cứ muốn cố chấp băng bó vết thương giúp cô như vậy chứ?
Lại Tư nhàn nhạt nhìn lướt qua mặt của mọi người, Lam Dạ vẫn cúi đầu che đi gương mặt không có chút biểu tình nào như cũ, đáy mắt có tia sáng không ai trông thấy.
Sắc mặt Đao Dân hơi nặng nề. Thông minh như bọn họ, từ nhỏ đi theo bên cạnh Lại Tư, làm sao lại không hiểu rõ tình huống này.
Đây là Lại Tư đang dùng hành động để nói cho bọn họ biết, người phụ nữ này rất quan trọng, sau này đây vẫn cứ là bà chủ mà bọn anh phải tôn trọng.
Lại Tư híp mắt, giọng điệu lạnh lùng nói: "Lam Dạ, cậu có phục hay không?"
Trong thoáng chốc, toàn thân Lam Dạ bắn ra sát khí nồng đậm, anh cắn chặt đôi môi mỏng lạnh lùng. Anh hiểu, ông chủ muốn hỏi anh có phục người phụ nữ này là bà
chủ hay không. Ngoại trừ có được trái tim của ông chủ ra thì người phụ nữ này đâu có làm ra được chuyện gì cống hiến cho nhà họ Lại, bảo anh làm sao phục được!
Tim Tuyết Thuần đập thình thịch, thật ra thì cô thật sự không để ý việc Lam Dạ ra tay, chỉ là mất một chút máu mà thôi. Người hiện đại, trừ lạy trời hay quỳ xuống đất lạy cha mẹ, cô còn chưa từng thấy người nào cam tâm tình nguyện cung kính quỳ trước người khác như vậy, nhất thời nhìn cảnh này mà trợn tròn mắt.
Lại Tư giận dữ cười lạnh, "Được lắm. Tôi cũng không cần các cậu tuyệt đối phục tùng, nhưng không được làm hại cô ấy." Nói xong lời cuối cùng, Lại Tư giống như rắn độc bắn ra lời nói sắc bén lạnh lùng. "Phạt cậu quỳ, là cảnh cáo cậu. Xem xét đến việc đã nhiều năm nay cậu tận trung với tôi, phạt cậu 20 roi."
"Lam Dạ trở về sẽ tự lãnh phạt." Lam Dạ khẽ liếc, ông chủ không cần một bà chủ mạnh mẽ, tác dụng của người phụ nữ này, chỉ là làm bạn bên cạnh ông chủ mà thôi, cô cũng sẽ không cần phải nắm trong tay thế lực nào của Nhà họ Lại.
Lam Dạ và Đao Dân chợt nhận ra mình có chút nhỏ nhen ích kỷ, người ta cũng không có nghĩ tham lam phải lấy được cái gì, bọn họ lại đánh đòn phủ đầu. Nếu như Lam Dạ hôn khéo, sao mà không nghĩ đến chuyện ông chủ Nhà họ Lại sẽ không cho ai có cơ hội xuất hiện dã tâm. Nếu như bà chủ có điểm gì khác thường, bằng ánh mắt tinh tường của mình, ông chủ đã sớm diệt trừ rồi.
Trái ý của ông chủ, là muốn thử dò xét, cũng là biểu đạt bọn họ bất mãn với người phụ nữ không có chút cống hiến nào nhưng lại chiếm lấy vị trí quan trọng trong nhà họ Lại, vì cho đến hôm nay, vị trí của nhà họ Lại ở thành phố này là do tất cả mọi người dùng mạng của mình đổi lại. Người phụ nữ không có cống hiến, không có năng lực, thực sự không hề xứng với ông chủ. Nhưng nếu điều mà người phụ nữ này muốn chỉ là một cuộc sống đơn giản như vậy, mà ông chủ lại tình nguyện cho, thì dĩ nhiên bọn họ không có ý kiến gì nữa.
Lại Tư lại bắn ánh mắt về phía Đao Dân.
Trên gương mặt Đao Dân thoáng qua một tia xấu hổ, dưới áp lực của sự tức giận và lạnh lẽo của Lại Tư, vội vàng tỏ thái độ, "Sau này Đao Dân thề nhất định trung thành với bà chủ."
Tuyết Thuần trơ mắt nhìn tất cả những chuyện xảy ra trước mắt, trong mơ hồ hình như đã hiểu rõ, vì muốn sau này cô có thể sống tốt hơn nên Lại Tư mới cảnh cáo bọn họ một chút.
Cô cụp mi mắt xuống, đây là nơi mà đẳng cấp phân biệt bằng sự cống hiến, muốn cô ra ngoài đổ máu, cô không làm được, nói một cách khác, cô căn bản không thích hợp với nơi này.
"Cũng xong chuyện rồi, còn không lui xuống?" Lại Tư khôi phục lại vẻ lười biếng, trên mặt chứa đựng ý cười nhạt, chỉ có ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, cho thấy mới vừa rồi đúng là lửa giận thực sự xuất hiện.
Đao Dân xin chỉ thị: "Vài ngày nữa chính là sinh nhật ông chủ lớn, vẫn là tổ chức như mọi năm chứ ạ?"
Lại Tư miễn cưỡng nhìn anh một cái, "Đúng vậy, nhưng từ năm nay trở đi, người phụ nữ bên cạnh tôi sẽ chỉ là các bà chủ của các cậu mà thôi."
Đao Dân đáp, "Em sẽ thu xếp ổn thỏa."
Đây là muốn chính thức giới thiệu bà chủ để tất cả mọi người được biết, trong lòng Đao Dân tâm nổi lên sóng to gió lớn. Dù chỉ là một bà chủ không có được bất kỳ thế lực nào, Lại Tư cũng phải đưa cô ra ngoài, cái này đồng nghĩa với, mỗi tiếng nói cử động của người phụ nữ này ở bên ngoài, sẽ đại biểu cho nhà họ Lại. Người của nhà họ Lại, dưới áp lực này, cũng không thể không cung kính đối đãi với bà chủ hữu danh vô thực* này.
(*Hữu danh vô thực: Có danh tiếng nhưng không có quyền lực hoặc lợi ích.)
Vì người phụ nữ này, ông chủ thật đúng là dụng tâm lương khổ* rồi! Đã như vậy thì, nếu trung thành với ông chủ, thì rất tự nhiên phải bảo vệ cả người và vật mà anh yêu thích
*Dụng tâm lương khổ: Phải suy nghĩ rất cẩn thận, tính toán trước sau cho vẹn toàn để làm hài lòng người khác. Bỏ ra rất nhiều công sức và tinh thần để đối xử tốt với ai.
Từ đó, mặc dù Tuyết Thuần ở Nhà họ Lại không thể làm mưa làm gió, nhưng cũng thuận buồm xuôi gió, không có ai làm khó cô. Gặp phải một chút chuyện khó giải quyết, thì dựa vào cô cả Lại Dung Nhàn, nhờ cô ra tay giải quyết giúp là được. Cô ăn no, ngủ kỹ, cả đời cũng có thể yên tâm kê cao gối nằm mà không phải lo lắng gì.
Nhấn Thanks động viên Cháo Trắng nha!