Edit: Thích Cháo Trắng
"Lại Tư?" Tuyết Thuần không thích ứng được với tia sáng lờ mờ như vậy, cô là một người rất sợ bóng tối, lúc này ngay cả giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn.
Không có ai đáp lại, trong đêm đen, tràn ngập bóng tối tịch mịch kì lạ. Tuyết Thuần mò mẫm đi về phía trước, lại không cẩn thận va vào một góc ghế, cả người lảo đảo.
Lại Tư đứng cách cô mấy bước, theo lý mà nói thì ánh đèn ban công hắt vào, không đến nỗi Tuyết Thuần không thấy được gì. Trong lúc lơ đãng anh đã phát hiện ra manh mối, bằng vào sự thông minh của anh, suy nghĩ ngay được một kết luận: Tuyết Thuần mắc bệnh quáng gà.
Vốn định dành cho cô một sự ngạc nhiên, nhưng hiển nhiên người phụ nữ ngốc chính là người phụ nữ ngốc, nhìn một lát thôi cũng không được.
"Anh ở đây."
"A!"
"Xuỵt, đừng sợ, đưa tay cho anh."
Tiếng nói dịu dàng như rượu ngon ủ trăm năm, giờ phút này đột nhiên vang lên ở vành tai, Tuyết Thuần giật mình sửng sốt.
Bàn tay nho nhỏ mềm mại đặt lên, Tuyết Thuần lấy lại bình tĩnh, thấy rõ ràng là Lại Tư, thật may là bệnh quáng gà của cô không đến nỗi quá nghiêm trọng, "Có phải đường điện có vấn đề hay không, sao toàn bộ đèn lại bị tắt thế này?"
"Không phải, anh cố ý. Yên tâm, đi theo anh."
Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng nỉ non, từng tiếng mê hoặc cô. Tuyết Thuần không cưỡng lại được sự dịu dàng của Lại Tư, để anh dắt ra ban công.
Trước mắt Tuyết Thuần đột nhiên sáng lên, cô khẽ nhếch miệng, kinh ngạc khâm phục đến độ nói không nên lời.
Lúc này ban công như được tô điểm bằng những chiếc đèn cầu kỳ, trang trí đẹp đẽ tinh xảo vô cùng... Ánh sáng mờ ảo, trên bàn ăn thắp mấy cây nến, hoa hồng xinh đẹp, đồ ăn có đủ sắc hương vị, rượu đỏ quý giá…
Ban công được xây dựa vào biển, màn đêm cùng biển cả mênh mông vô tận kết hợp với nhau, thiên nhiên thuần khiết, cảnh đẹp to lớn tráng lệ, nhưng lại cũng lãng mạn đến kinh động tâm can.
Khi hai người ngồi xuống thì ánh nến chập chờn yểu điệu lay động, như điệu múa của giai nhân, vui mừng chào đón đôi tình nhân ngọt ngào bọn họ.
Không biết từ chỗ nào, tiếng kèn Saxophone tao nhã vang lên, xen lẫn với tình cảm lãng mạn ấm áp, sự lãng mạn dần biến thành vẻ đẹp tinh khiết.
Đôi mắt Tuyết Thuần long lanh như phát ra ánh sáng, còn lấp lánh hơn cả sao trên bầu trời đêm, "Đây chính là sự ngạc nhiên mà anh nói sao?" Trong lúc cô đi tắm, anh đã sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, chính là vì muốn cùng thưởng thức bữa tối dưới ánh nến với cô.
Phần tâm ý này, làm cô cảm động đến độ hốc mắt cũng ẩm ướt.
Lại Tư cười không đáp, chỉ hỏi: "Thích không?"
"Có." Tuyết Thuần gật mạnh đầu một cái, lo lắng ánh sáng mờ ảo, anh sẽ không nhìn rõ, bèn nói to hơn, "Thích." Bất kỳ người phụ nữ nào cũng không kháng cự nổi sự lãng mạn như này.
Trên bàn ăn còn đặt một chiếc hộp nhỏ được đóng gói đẹp đẽ, Lại Tư nhấc lên, nhẹ nhàng kéo một cái, nơ con bướm lặng lẽ tuột ra.
Mở chiếc hộp, bên trong là chiếc nhẫn kim cương đỏ thẫm như biển, vòng nhẫn có hoa văn cổ xưa đen sẫm, nhìn cũng biết chiếc nhẫn đã có lịch sử lâu đời. Tuyết Thuần nghĩ đây chắc là một chiếc nhẫn cổ.
Lúc này, một tình huống còn ngạc nhiên hơn diễn ra.
Lại Tư quỳ một gối xuống đất, giơ chiếc nhẫn kim cương lên, "Ban đầu khi kết hôn, không hề hỏi ý của em, là anh không đúng."
Tuyết Thuần dường như giật mình ngay tại chỗ, Lại Tư lại chủ động nhắc tới chuyện trước kia, hơn nữa còn nhẹ nhàng xin lỗi cô!
Nhưng mà không cần thiết phải quỳ xuống, cô không chịu nổi. Để cho ông chủ lớn nhà họ Lại quỳ xuống, sợ rằng cô sẽ giảm thọ mất. Đao Dân, Lam Dạ, Lại Dung Nhàn, Tề Luận, Phù Khải mấy người nhà họ Lại gia đều sẽ giết cô!
"Cho dù quá khứ đã xảy ra chuyện gì, bất kể là tốt hay xấu, chúng ta cũng đã cùng đi đến ngày hôm nay, đều đã có sự hiểu biết nhất định về nhau. Có lẽ em cũng cảm nhận được, bởi vì ngay từ khi bắt đầu, anh đã không hề che giấu nó, thậm chí để lấy được em, đã dùng cả những thủ đoạn không quang minh chính đại gì."
Lúc này đôi con ngươi sắc bén tràn ngập dịu dàng, sâu nơi đáy mắt là sự yêu thích nồng đậm, "Tuyết Thuần, anh yêu em, vẫn luôn như vậy."
Trái tim đập thình thịch như trực nhảy ra ngoài, giống như có ai đó liên tục dùng búa gõ lên trái tim nhỏ của cô, khiến nó không ngừng nhảy nhót.
"Anh vẫn luôn ích kỷ khóa chặt em ở bên người, có lẽ cũng từng có lúc làm em không vui. Nhưng lần này, anh muốn trực tiếp hỏi em, Tuyết Thuần, có phải em cũng yêu anh dù chỉ một chút hay không?"
Bởi vì yêu cô tha thiết, nên anh mới có thể làm tất cả vì cô, kể cả kiên nhẫn chờ đợi, coi trọng mỗi cảm nhận
của cô, chậm chạp cố chấp phá tan băng giá đã phong bế trái tim cô.
Anh nói xong, chiếc thìa trong tay cô rơi xuống nền gạch men sứ tinh sảo, phát ra âm thanh va chạm. Ở trong đêm tối, cực kỳ vang dội.
Một loại tình cảm mãnh liệt ập tới, mãnh liệt không thể khống chế được, như muốn xuyên thấu lồng ngực của cô. Tuyết Thuần che đi nơi nhịp tim đập thất thường, đầu óc trống rỗng, theo dòng mật ngọt tuôn trào là cảm giác hạnh phúc ngập tràn.
"Nếu như, em có thể đồng ý, sau này cam tâm tình nguyện làm vợ của anh được không? Có lẽ con đường phía trước, sẽ khác một trời một vực so với cuộc sống mà em đã trải qua trước đây. Dù là bây giờ trên đường đầy bụi gai, thậm chí dính máu tanh, em có nguyện ý đi cùng với anh không?"
Tuyết Thuần che miệng, không thể tin được lắng nghe tất cả.
Nhớ lại chặng đường đã đi trong quá khứ, ngoại trừ chuyện ép buộc cô gả cho anh, về sau này, Lại Tư đều đối xử rất tốt với cô. Vật chất, tôn trọng, thậm chí tự do, sau đó lại không hề e ngại thân phận mà đưa cô trở về nhà chính của anh, kéo cô vào trong thế giới của anh, tuyên cáo với người của anh, cô là người quan trọng.
Được anh chăm sóc, coi trọng như thế, tình cảm lặng lẽ sinh trưởng nảy mầm nơi đáy lòng từ lúc nào không hay. Mấy ngày nay, cô luôn lo lắng cho Lại Tư, thậm chí có lúc cô còn suy nghĩ, nếu như không có Lại Tư, thế giới của cô có thể sẽ sụp đổ hay không.
Đối với Trình Lãng, cô nhớ nhung, nhưng nhiều hơn chính là hoài niệm loại cảm giác có người đồng hành bên cạnh khi cô độc, trong đó phần nhiều là sự cảm ơn và tình cảm bạn bè.
Trong quá khứ, cô lẫn lộn giữa tình yêu và những loại tình cảm khác ấy.
Nhưng vào giờ phút này, chân thật cảm nhận trái tim mình đập thình thịch, thực sự chỉ khi cô nhìn thấy Lại Tư thì mới có. Cô nghĩ, cô đã yêu người đàn ông này rồi.
Giữa ánh nến ngập tràn, Tuyết Thuần cười yếu ớt làm rộ ra lúm đồng tiền, mặt mũi xinh đẹp như hoa Tuyết Liên nở rộ ban đêm, thánh thiện và thuần khiết mê hoặc lòng người.
Cô nghiêng người, hai đầu gối chạm đất, không có ý nhận lấy chiếc nhẫn. Cô chỉ vươn hai tay ra, vui vẻ lao về phía trước theo bản năng, ôm lấy hông của anh, thật chặt, thật nhiệt tình và nghiêm túc.
Có một người đàn ông đang nói yêu cô.
Ba, mẹ, Tuyết Thuần cảm thấy niềm hạnh phúc trước nay chưa từng có. Hai người đã từng nói, nếu như có một người đàn ông chịu hao tổn tâm trí để lấy lòng một người phụ nữ, ít nhất có thể chứng minh rằng anh ta thật lòng.
Mà phần thật lòng này, cô gặp được, cũng không muốn buông tay. Ba, mẹ, con không muốn đến Thiên đường gặp hai người sớm như vậy rồi. Con muốn ở lại, nhìn thật kỹ người đàn ông này, cùng anh ở chung một chỗ. Nợ hai người, nợ Trình Lãng, hãy để kiếp sau con trả lại.
Lại Tư vui mừng, đây là lần đầu tiên Tuyết Thuần chủ động ôm ấp yêu thương. Lại Tư tự nhiên mừng rỡ càng ôm chặt người phụ nữ này hơn, hương thơm thân thể mềm mại, tản mát ra hương thơm sau khi tắm.
Trong đầu tư tưởng đen tối đang chuyển động, không khỏi phỏng đoán, bây giờ cả người cô chỉ khoác một cái khăn tắm, không biết bên trong khăn tắm có phải là thân thể không che đậy của cô hay không đây?
Lại Tư ngứa ngáy trong lòng, như có trăm ngàn con kiến đang bò khắp toàn thân, anh rất muốn dung nhập người phụ nữ này vào xương tủy của mình, như vậy thì sẽ không phải luôn luôn chịu đựng cảm giác chưa thỏa mãn dục vọng hành hạ nữa.
Trước ngực có thêm cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo, Lại Tư nhận ra có cái gì không đúng. Đầu óc xoay chuyển nghĩ đến trọng điểm, Tuyết Thuần còn chưa nhận chiếc nhẫn của anh, có phải vẫn còn để ý đến chuyện ban đầu hay không?
Anh đẩy thân thể mềm mại của cô, lộ ra gương mặt đẫm nước mắt. Nhưng đối lập với nước mắt khổ sở chính là, nụ cười vô cùng xinh đẹp, như nở rộ trong mưa gió, đẹp đến mức chấn động tâm can!