Edit: Thích Cháo Trắng
Tiệc sinh nhật của ông chủ nhà họ Lại được tổ chức tại một tòa biệt thự ở ngoại ô. Nơi đó cách xa trung tâm thành phố, người đi đường thưa thớt, bí mật, là nơi thích hợp nhất để giới xã hội đen tụ tập.
Trang phục dạ tiệc đỏ thẫm như máu, mặc trên người Tuyết Thuần, giống như nữ thần mặt trời tuyệt vời tự do tự tại.
Lại Dung Nhàn chậc chậc tán dương: "Không hổ là mỹ nhân, dường như bộ trang phục chuyên dành cho vị trí bà chủ này trời sinh vốn là là được dành riêng cho em vậy."
Tuyết Thuần chỉnh lại trang phục, bộ đồ này thâm trầm như máu. Nhìn mình trong gương, vẻ xinh đẹp lan tỏa ra bốn phía, gợi cảm mạnh mẽ, hoàn toàn bất đồng với hình tượng trầm thường ngày, lại có vẻ quyến rũ phong tình vô hạn.
Trong gương, phía sau lưng cô, Lại Tư mặc bộ tây trang đen tuyền trước sau như một, đi tới ôm eo của cô.
"Chuẩn bị xong rồi?" Lại Tư hỏi, thâm tình nhìn thẳng vào mắt cô trong gương.
"Xong rồi." Tuyết Thuần giả ho một tiếng, còn nhìn tiếp, bọn họ cũng không cần đi tham gia yến hội nữa.
Tây trang màu đen tuyền, cái đầu cứng rắn lạnh lùng, thể hiện rõ mồn một tất cả khí phách cường thế trời sinh của Lại Tư. Gần trong gang tấc, Tuyết Thuần có thể nhìn rõ ràng, hình dáng ngũ quan rõ nét của anh, tròng mắt thâm thúy trầm ổn.
Rõ ràng là người mình đã nhìn thật lâu, nhưng mãi đến thời điểm gần đây Tuyết Thuần mới bắt đầu có cảm giác tình yêu cuồng nhiệt, giờ phút này, nhịp tim không ngừng được gia tốc. Trong lòng có một giọng nói đang reo hò, làm thế nào, làm thế nào bây giờ, nhìn anh gần như vậy, rất tuấn tú rất tuấn tú đó!
"Công chúa xinh đẹp, mời đi theo tôi." Ánh mắt Lại Tư sáng quắc, vươn tay ra.
Tuyết Thuần lộ ra một nụ cười ngọt ngào, yên tâm hoàn toàn giao mình cho anh. Lại Dung Nhàn, Đao Dân và Lam Dạ cùng đi phía sau, Tuyết Thuần và bọn họ từng bước từng bước một, nặng nề rồi lại kiên định, đi khắp nơi ở bữa tiệc.
Ánh mắt phức tạp của Lại Dung Nhàn nhìn theo bóng lưng Tuyết Thuần, cô là người đơn thuần như vậy, có thể thích ứng được với những trường hợp như này sao?
Tuyết Thuần rất rõ ràng, tiệc sinh nhật của Lại Tư sẽ không mời những nhân vật đơn giản, Lại Dung Nhàn cũng đã đề cập với cô, toàn thể những nhân vật có danh tiếng trong giới xã hội đen đều sẽ đến, đồng thời cũng có nhà lãnh đạo của một số cường quốc.
Cô không đoán, cũng không suy nghĩ việc bữa tiệc của Lại Tư mời những người nào nữa. Chỉ vì cô tin tưởng Lại Tư, giao mình cho anh là tốt rồi, người đàn ông này có năng lực làm tốt tất cả mọi việc, dẫn cô đi đến hạnh phúc tương lai.
Cửa chính ầm ầm nặng nề mở ra, ánh sáng rực rỡ chợt chiếu vào làm mắt của cô đau nhói. Cô bình tĩnh chớp mắt mấy cái, rất nhanh lại thấy rõ tất cả mọi thứ trước mắt.
Hoàn toàn khác biệt với bữa tiệc lần trước cô tham gia. Những người này, vừa nhìn đã biết không phải là người lương thiện.
Đây là một loại cảm giác mũi nhọn đấu với đao sắc*, mùi vị cường giả đặc trưng thuộc về thế giới hắc ám. Khi khóe mắt liếc thấy một vài vị lãnh đạo của mấy quốc gia lớn chỉ được thấy ở trên tin tức, thì trong nội tâm trở nên hồi hộp một chút, lòng bàn tay tiết ra mồ hôi.
(*) Mũi nhọn đấu với đao sắc: Sự đối chọi gay gắt, quyết liệt.
Trong nháy mắt khi cửa lớn mở ra, tất cả mọi người đều dừng cuộc nói chuyện với nhau, hướng ánh mắt về phía bọn họ.
Lại Tư thanh nhã cất bước, lạnh lẽo trầm ổn cười, Tuyết Thuần cảm nhận được rất rõ ràng, người đàn ông cô đang khoác tay, tản ra khí phách độc đoán, cuồng vọng như vậy, không ai bì nổi như thế, anh chính là vương giả ở nơi này!
Trên địa bàn của mình, anh chính là vương giả nắm giữ toàn bộ mọi thứ trong tay!
Một nguyên thủ quốc gia đang ngồi, đại ca xã hội đen hung ác, cũng dùng ánh mắt cung kính cẩn thận chào Lại Tư. Chỉ một lần ra sân, Lại Tư liền chấn áp được những cường nhân này, làm cho Tuyết Thuần mở rộng tầm mắt, trong lòng không kìm được thán phục.
Tiếp tục tiến vào trong, Lại Tư lạnh lùng cao ngạo dẫn Tuyết Thuần đi đến ghế ngồi ở vị trí cao nhất.
"Ông chủ Lại, năm nay sinh nhật không còn cô đơn nữa nha." Một người đàn ông trung niên mặc Tuxedo, mặt mũi tràn đầy tươi cười đứng ra chào đón.
Lại Tư nhìn người đàn ông này một cái, nhàn nhạt cười tà nói: "Hoàng tử Hách Liên, đây là người phụ nữ của tôi."
Trong lòng mọi người đứng tại đây đều không khỏi giật mình sửng sốt, người phụ nữ của ông chủ nhà họ Lại, đây chẳng phải chính là bà chủ nhà họ Lại sao? Nhưng, vì sao lại không chính thức công bố là thân phận bà chủ đây? Chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?
Lời nói của Lại Tư, cũng rất đáng để cân nhắc.
Lại Tư tự có suy tính của mình, người phụ nữ của ông chủ nhà họ Lại, rất đơn giản, chính là người nhận được sự bảo vệ cẩn thận nhất của nhà họ Lại.
Không nói rõ là bà chủ, đó là bởi vì Tuyết Thuần không có thế lực, không có vị trí, mọi người cũng không cần quá chú ý đến cô. Cho nên anh truyền ra tin tức này, chỉ là cho mọi người được biết, vừa cho Tuyết Thuần danh phận, lại được nhà họ Lại bảo vệ, không người nào dám làm gì cô. Đây chính là phương thức xử lý tốt nhất.
Nếu như thật sự nói ra đây là bà chủ, những người này đều là những đại ca xa hộ đen tinh quái, còn không biết sẽ nịnh bợ, hoặc dùng thủ đoạn chèn ép như thế nào. Anh chỉ muốn dán thêm cái nhãn tên anh lên Tuyết Thuần là được, danh xưng bà chủ quá nặng nề, anh cũng không muốn gia tăng trách nhiệm quá nặng nề lên người cô. Chỉ mong muốn cô vui vẻ, vô lo vô nghĩ ở bên cạnh anh là tốt rồi.
“Đông, đông, đông”...... Đồng hồ báo thức cổ xưa treo trên tường vừa đúng chỉ vào số 12.
Đao Dân đã sai người đẩy bánh ngọt lên từ trước, Lại Tư vòng tay quanh chiếc eo nhỏ nhắn của Tuyết Thuần, cầm tay cô, cùng nhau cắt bánh ngọt.
Nhất thời, tiếng vỗ tay như sấm, vang dội cả đại sảnh.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, tốp năm tốp ba người tụ họp chung một chỗ, mặt ngoài thì khách khí nói chuyện, kì thực lời nói bất hòa, kẻ thù gặp nhau cũng vẫn là khuôn mặt tươi cười trái ngược. Không khỏi ngại mặt mũi của nhà họ Lại, nên đành áp chế chịu đựng.
Không khí được thả lỏng, Đao Dân cúi đầu nói gì đó bên tai Lại Tư, Lại Tư không vui hơi nhíu mày lại, "Đuổi cô ta đi."
Tuyết Thuần thấy tình huống có chút khác thường, hỏi "Làm sao vậy?"
"Chủ nhân nhà họ Trù rất không biết điều lại muốn tới đây." Lại Tư lạnh lùng mím môi, dám can đảm quấy rối ở tiệc sinh nhật của anh. Bây giờ bắt đầu tiến hành, Lại Tư tính toán trong lòng để lại cho Trù Nhiên cơ hội cuối cùng, rồi trực tiếp phán tử cho cô ta! Về sau tuyệt đối không lưu chút tình cảm và thể diện nào nữa!
"Ông chủ Lại, bà chủ Lại."
Tên mặt bại liệt? Anh ta cũng tới. Anh cả của chủ nhân nhà họ Trù, Trù Nhân...... Lại Tư không nói lời nào, trên mặt Tuyết Thuần không hề tỏ vẻ chán ghét anh ta, "Chào anh."
"Tôi đại diện cho nhà họ Trù, Trù Nhân, hơn nữa, trước đây tôi đã từng gặp bà chủ Lại ở nhà hàng Won¬der. Không biết tôi có tư cách mời cô nhảy một bản hay không?" Trù Nhân rửa mặt chải đầu càng chỉnh tề hơn so với bộ dạng sơ xác tiêu điều ngày hôm đó, lại cố gắng thể hiện ra vài phần ý cười.
Rõ ràng Tuyết Thuần nhìn thấy gương mặt này co quắp không bình thường chuyển động mấy cái, giống như bên trong da mặt mọc lên sâu bọ.
Tuyết Thuần đang muốn cất bước di chuyển về phía trước nói cái gì đó, lại bị Lại Tư kịp thời ngăn lại.
Khóe miệng Lại Tư xuất hiện nụ cười khát máu mà thanh nhã, "Người phụ nữ của tôi chỉ có thể khiêu vũ với tôi."
Trù Nhân ngượng ngùng lui ra, "Đúng, đúng. Là tôi không đúng rồi." Thoạt nhìn thì người phụ nữ này rất dễ thân thiết, vốn dĩ anh định thông qua cô để khiến cho mỗi quan hệ với Nhà họ Lại thêm gần hơn, nhưng hiển nhiên là gặp trắc trở rồi.
Ở sau lưng Lam Dạ lắc đầu, thật là một thằng ngu không chịu được. Ngay cả người phụ nữ của ông chủ mà cũng dám vọng tưởng động vào, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem mình là cái dạng *** gì.
"Thế nào? Anh được chủ nhân nhà họ Trù phái tới?" Hoàng tử thứ mười, thành viên của hoàng thất Saudi, đến từ Ả-rập Saudi đi tới ngạc nhiên nói. Gần đây không ai là không biết nhà họ Trù và Nhà họ Lại đối nghịch với nhau, còn tưởng rằng sẽ không thấy người nhà họ Trù tham dự bữa tiệc này.
Gương mặt cương thi của Trù Nhân cố gắng nặn ra nụ cười nói: "Tôi đại diện cho nhà họ Trù đến chúc mừng nhà họ Lại, chuyện vài ngày trước đây, chỉ là sự hiểu lầm thôi."
Hiểu lầm? Mọi người không khỏi kinh ngạc nhìn bọn họ. Căn cứ vào tin tức bọn họ nhận được, hai nhà Lại - Trù đánh nhau, đã bắn ra 6 tấm đạn đạo phòng thủ trên không, phá hủy 8 chiếc máy bay trực thăng vũ trang, 11 chiếc tàu chiến các loại, 12 chiếc máy bay tác chiến......, động tĩnh tại Trung Đông huyên náo lớn như vậy, nói là hiểu lầm, ai cũng không tin, đều rối rít suy đoán về nội tình bên trong.
Lại Tư lạnh nhàn nhạt thoáng nhìn, mọi người vội che giấu thu hồi ánh mắt, làm bộ như đang tán gẫu.
"Nếu là hiểu lầm, chuyện đã qua thì không cần nhắc lại nữa. Sinh nhật hàng năm của ông chủ nhà họ Lại, cũng không thể thiếu nhà họ Trù đến để chúc thọ, năm nay tất nhiên cũng sẽ không ngoại lệ."
Giọng nói lạnh lùng đều đều vừa cất lên, toàn trường lập tức yên tĩnh nghiêm trang, mọi người không khỏi nhìn về phía cô gái đang bước vào từ cửa lớn.
Bộ đồ tây màu xanh thẫm thêu chỉ vàng, bốt ngắn bằng da thật, tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, thật đúng là một nữ bá nữ vương mạnh mẽ!
Trù Nhiên! Tuyết Thuần kinh ngạc, ngày đó khi thử lễ phục thì người phụ nữ cường thế lãnh khốc này đã lưu lại cho cô ấn tượng cực kỳ sâu sắc, nhớ đến cơn giận dữ trào dâng tận sâu đáy lòng tối tăm của cô ta, lại nhìn bản
thân cô một lần nữa, thế nhưng lại không khỏi sinh ra ý nghĩ sợ hãi người phụ nữ này.
Khí thế cuồng vọng kia, không coi ai ra gì cứ thế xông vào, hiểu được ý của Lại Tư, là một người phụ nữ có thể đứng sóng vai với Lại Tư! Ngực Tuyết Thuần chợt dâng lên cảm giác vô cùng bất lực, trong tiềm thức, ghi tên cô ta vào hạng tình địch số một!
Tuyết Thuần không hiểu, gần đây nghe nói Lại Tư vừa mới xử lý sự khiêu khích tranh chấp bên ngoài của cô ta, sao cô ta còn dám xuất hiện tại địa bàn của nhà họ Lại, nên nói cô ta gan lớn không sợ chết, hay là bởi vì Lại Tư thật sự canh cánh trong lòng chuyện kết hôn với cô ta?
Ánh mắt sáng quắc coi trời bằng vung của Trù Nhiên, lạnh lùng đảo qua toàn bữa tiệc, cuối cùng ngừng ở trên người Lại Tư.
"Để tỏ thành ý của nhà họ Trù, không biết ông chủ Lại có thể nể mặt, nhảy một điệu với tôi hay không?"
Chống lại ánh mắt của Trù Nhiên, nụ cười trên mặt Lại Tư chậm rãi sâu hơn, nhưng điều hoàn toàn khác biệt chính là, sự lạnh lùng cuồn cuộn đậm đặc trong ánh mắt, toát ra sự lạnh lùng chết chóc thấm vào tận tim phổi, "Chủ nhân nhà họ Trù quả thật có bản lĩnh, lại có thể đột phá phòng vệ của nhà họ Lại, chỉ bằng một chiêu rất hay này của cô, Nhà họ Lại cũng sẽ không chặn cô ở ngoài cửa."
"Nhưng mà nói đến khiêu vũ, trường hợp như này, thật khó có khi vợ của tôi cũng ở đây, dĩ nhiên điệu nhảy đẩu tiên sẽ để dành nhảy cùng với người phụ nữ của tôi."
Mặt mũi Trù Nhiên trở nên lạnh lẽo, giống như gió nơi Bắc Cực, vù vù bắn tới đây. Cô ta lạnh lùng nhìn chăm chú về phía Tuyết Thuần, không coi ai ra gì mà nói: "Thật là kỳ tích, thế gian lại có người phụ nữ có thể lọt vào mắt xanh của ông chủ nhà họ Lại."
Trù Nhiên là chủ nhân của nhà họ Trù, tản ra khí thế vô cùng kinh người. Ngược lại, Tuyết Thuần xuất thân nhà bình dân, bản thân là một người điềm tĩnh, khí thế sẽ thấp hơn, lúc này bị cô ta đè ép, dường như có loại ảo giác không thở nổi.
Bên hông truyền đến từng đợt ấm áp, phảng phất như có sức mạnh vô cùng bất tận tuôn trào tới. Nếu lựa chọn Lại Tư, cô sẽ phải học được cách sinh tồn trong thế giới của anh. Tuyết Thuần thầm cắn răng ngà, nhìn thẳng vào mắt Trù Nhiên, người luôn luôn an tĩnh như cô lại có thể phát ra ánh mắt kiên định chống đối lại, giống như một đóa hoa hồng Siberia bền bỉ.
"Xin lỗi không tiếp được rồi." Lại Tư mím môi, cũng không thèm nhìn tới Trù Nhiên một cái, trực tiếp kéo Tuyết Thuần đến ngay chính giữa sàn nhảy.
Mọi người không khỏi mong đợi, Lại Tư quả thật là người đứng đầu xã hội đen, khả năng kiềm chế đúng là tốt nhất, mưu trí và tầm nhìn xa trông rộng đều đứng hàng thượng phẩm. Nhưng lại chưa từng có người nào nhìn thấy anh khiêu vũ, đương nhiên đều cho là, là không xứng với bạn nhảy này.
Tuyết Thuần bị Lại Tư kéo xuống chỉ trong chớp mắt, đột nhiên cả kinh, cô dường như đã quên chuẩn bị một chuyện cực kỳ quan trọng.
Hình như cô...... thật sự...... không biết...... khiêu vũ!
A! A! A!
Tuyết Thuần hoảng sợ trợn to mắt, thẳng tắp nhìn Lại Tư. Làm thế nào? Làm thế nào bây giờ? Mà cô lại… bây giờ… mới phát hiện!
Trước đây đã một lần tham gia bữa tiệc của giới thượng lưu, thế nhưng đều là một vài danh nhân trên thương trường mà thôi, mà lúc đó cô cũng không hề yêu Lại Tư, tùy tùy tiện tiện lẫn vào nhóm khách khứa là được, hơn nữa cũng không có ai muốn mời cô khiêu vũ cả.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên luống cuống của cô, suýt nữa thì hoa dung thất sắc*, trong lòng Lại Tư dâng lên muôn vàn yêu thương. Nhưng định lực cũng không tệ, không có hô to gọi nhỏ, cũng không hề liên tục quấn lấy anh hỏi làm thế nào, làm thế nào.
*Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi
Tuyết Thuần muốn hạ thấp giọng trao đổi với anh, nhưng âm nhạc đã vang lên, đôi tay của Lại Tư lập tức vòng quanh eo của cô.
Tim Tuyết Thuần nhảy bùm một cái, cảm giác áy náy mãnh liệt trào dân. Ngộ nhỡ cô khiến cho Lại Tư mất thể diện thì phải làm thế nào đây? Bình thường cô quan tâm quá ít đến Lại Tư, cũng không hề suy nghĩ cho anh, trước tới nay vẫn luôn là một mình anh cho đi, cho nên hôm nay mới xuất hiện sơ suất như thế này.
Khi Tuyết Thuần đắm chìm trong cảm xúc áy náy và lo sợ không thể tự thoát ra được, Lại Tư cũng không có nhảy như bình thường, anh chỉ ôm cô, để cô vùi sâu vào lồng ngực của anh, làm bến cảng tránh gió kiên cố nhất của cô.
Vòm ngực rộng bao quanh thân thể nho nhỏ của cô, "Đừng nghĩ những thứ khác, buông lỏng thân thể, anh dẫn em, coi như tản bộ theo bước chân của anh là được rồi."
Tuyết Thuần ngước mắt lên, con ngươi trong suốt tỏa ra ánh sáng lấp lánh, đốt lên ngọn lửa thương tiếc trong lòng Lại Tư. Người phụ nữ này, là đang e ngại sẽ mang thêm phiền toái đến cho anh.
Ánh mắt lạnh lẽo khí phách, lại trở nên nhu hòa khi anh chăm chú nhìn cô. Trong lòng Tuyết Thuần ấm áp, Lại Tư đối với tất cả mọi người đều lạnh lùng vô tình, nhưng lại chỉ dịu dàng đối với một mình cô. Phần tâm ý thâm tình này. Thôi đi, căn bản cô không thể nào e sợ.
Cô, tin tưởng nhất Lại Tư rồi!
Trong phút chốc, cô nở nụ cười sáng lạn, ấm áp như hoa hướng dương, trong im lặng, lại rực rỡ loá mắt.
Ai nhìn cũng phải ngừng hô hấp, không khỏi âm thầm thở dài nói, không hổ danh có thể trở thành người phụ nữ của ông chủ nhà họ Lại, vẻ đẹp đẽ phong tình một cách tinh khiết này, trên thế gian hiếm có.
Lại Tư chậm chạp thanh nhã dẫn theo Tuyết Thuần, thật sự coi như đang tản bộ, vòng quanh eo nhỏ của cô, bước đi theo nhịp điệu. Cũng không có ai cảm thấy có điều gì không ổn, hai người nhẹ nhàng ôm ấp, giống như nhẹ giọng thì thầm triền miên, chảy theo dòng tình yêu lãng mạn ấm áp, hòa hợp một cách kỳ lạ, tự nhiên, ngay cả âm nhạc cũng trở thành nền tô đẹp cho hai người họ.
Một điệu nhảy thôi, Lại Tư nói mấy câu khách sáo, rồi không nhìn đến ánh mắt đông lạnh của Trù Nhiên, dẫn theo mọi người rời đi.
Hàng năm đều như thế, lần lượt theo trình tự, tỏ vẻ ra là Nhà họ Lại có thành ý là được rồi. Đối với mấy người thương nhân tư bản mà nói thì mấy chuyện này cũng không cảm thấy hứng thú, từ trước tới nay luôn là người tới người đi đều vội vã như vậy, mọi người nhìn vào, cũng không ai cho là có điều gì không ổn.
"Đợi chút."
Tuyết Thuần giật mình, hình như đối với Trù Nhiên cô luôn có một loại sợ hãi đặc biệt.
Trù Nhiên ôm cánh tay dựa vào cửa chính, cách mấy bậc thang từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống bọn họ, "Thủ đoạn của anh tôi đã quá quen thuộc rồi, tôi đã nhìn thấu mánh khóe của anh, Trù Nhân sẽ không tạo được sóng gió gì đâu."
"Vậy thì như thế nào?" Nụ cười của Lại Tư tối dần, trong mắt mọi người xung quanh lại là sự lạnh lẽo thấu xương. “Nếu thật sự là không tạo được sóng gió gì, tối nay cô cũng sẽ không xuất hiện ở đây.”
Trù Nhiên tràn đầy tự tin nhếch môi cười, "Tối nay tôi tới đây không hề có ý gì khác, chỉ là đến nhắc nhở anh, đừng không nhìn đến tôi như vậy. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả." Còn một nguyên nhân khác, muốn gặp anh.
Dứt lời, Trù Nhiên dứt khoát rời đi.
Lại Tư cụp mắt che giấy tròng mắt đen, nhìn kỹ phía dưới, sẽ phát hiện trong đáy mắt anh lóe lên sự hưng phấn, đây chính là một vương giả cô độc gặp gỡ được kỳ phùng địch thủ* của mình... Bộc phát ý trí chiến đấu đầy hưng phấn.
Kỳ phùng địch thủ: đối thủ cân tài cân sức
Trù Nhiên quay người rời đi, khẽ nhếch môi cười, Lại Tư, đây là phương thức trao đổi duy nhất chỉ thuộc về chúng ta. Cuối cùng anh sẽ hiểu, trên thế gian này, không có ai thích hợp với anh hơn tôi đâu. Trong thế giới đen tối này, hai người mạnh nhất chúng ta mới chính là một đôi hoàn mỹ nhất!
Sự buồn bực xông lên đầu Tuyết Thuần, thế giới của anh, dường như cách xa cô vô cùng.
Lại Tư...... Em không gia nhập vào thế giới của anh, thật sự có thể nắm bắt được trái tim cuồng dã kiêu ngạo của anh sao?