Edit: Thích Cháo Trắng
Hình ảnh Lại Tư chợt xuất hiện, một gương mặt như ánh mặt trời, vẫn thường xuyên hiện lên trong đầu cô. Mỗi lần nhớ tới, nơi đáy lòng lạnh lẽo sẽ dâng lên từng đợt ấm áp. Một nam sinh nguyện ý làm tất cả cho cô không hối hận, cả cuộc đời này cũng không quên được.
Thiến Sở Sở làm động tác Tây Thi ôm ngực: “Nhớ năm đó, Trình Lãng một ít Trương Anh tư bộc phát mặt, không biết đã khiến bao nhiêu thiếu nữ xuân tâm nhộn nhạo phải mặt hồng tim đập. Tư thế oai hùng trên sân bóng rổ, cuối cùng có thể trở thành đối tượng để các thiếu nữ thét chói tai. Không ngờ năm năm không gặp, Trình Lãng chẳng những không hề thụt lùi, ngược lại dáng vẻ càng thêm anh tuấn khôi ngô, càng có thêm tư vị của đàn ông. A! Chỉ tưởng tượng thôi, cũng khiến cho mình thấy say mê rồi."
Sao hôm nay Thiến Sở Sở lại nói chuyện này? Trước đây vẫn tránh người, thế nào mà toàn bộ lời trong miệng nói ra lúc này đều liên quan đến anh ta. Sắc mặt Tuyết Thuần có mấy phần mất tự nhiên, ấp ungs ngắt lời nói: "Trình Lãng...... Anh ấy, quả thật rất ưu tú, đối với mình cũng rất tốt." Nghĩ nghĩ lại, sự áy náy trong lòng dần dần nhiều thêm. Sợ rằng cuối cùng thì cả đời, cũng không trả lại được hết những gì ban đầu cô nợ anh.
Người này, vì muốn học cùng lớp với cô, đã bỏ qua trường trung học trọng điểm, sau này lại đăng ký học cùng một ngành học với cô. Chia cách năm năm trời, người đàn ông từng nói "Đặc biệt trở về vì em", nhất định là cô đã mắc nợ anh.
"Vậy bây giờ cậu nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ cậu có thể quên được đoạn tình cảm kia sao?"
Trên mặt Tuyết Thuần lộ vẻ khó xử, đôi mắt trong trẻo mê man nhìn lại Thiến Sở Sở. Năm đó cô sống khép mình, chỉ có Trình Lãng chịu vì mở cánh cửa hướng tới mặt trời kia ra giúp cô, từ đó mới quen biết Thiến Sở Sở. DღdⒶდⓁê♡Ⓠuý❧D❀Ⓝ~
Ba người bọn họ đều là người yêu thích leo núi, cũng nhiệt tình yêu thích du lịch, cùng có kỷ niệm vui buồn đau khổ của thời thanh xuân cuồng nhiệt nhất, cùng nhau trải qua thời khắc sống còn, trong lòng không hề có sự ngăn cách, là những người bạn tin tưởng nhau nhất.
Loại cảm giác này, tựa như đối với người nhà. Khi đó cô thiếu thốn người thân yêu nghiêm trọng, cô quyến luyến không dứt với Thiến Sở Sở, và sự che chở đặc biệt của Trình Lãng. Hôm nay ngẫm nghĩ lại những chuyện đã qua, thật ra thì tại cô vẫn luôn ích kỷ, chỉ muốn nắm thật chặt cảm giác ấm áp thuộc về gia đình đó, nên mới có thể vẫn luôn không chịu buông tay.
Trước mắt thoáng qua cười giảo hoạt như hồ ly của Lại Tư, Tuyết Thuần chợt bình thường trở lại. Bởi vì yêu người đàn ông như Lại Tư, cô mới có năng lượng để sống tiếp, vứt bỏ đi quá khứ đen tối chán ghét luôn bao trùm lấy cô kia, lại bởi vì một ánh mắt của anh, tâm tình đột nhiên lại trở nên tươi sáng.
Đây, chính là sức mạnh của tình yêu.
"Chúng ta, là những người bạn tốt nhất." Đôi mắt đang cụp xuống của Tuyết Thuần đột nhiên nâng lên, lóe ra hào quang chói mắt. Gió mát cuối mùa thu hiên ngang thổi qua, thổi lên mái tóc thẳng đen nhánh của cô như đang nhảy múa phiêu lãng, Tuyết Thuần cười khẽ một tiếng, trông xinh đẹp không giống một cô gái phàm trần.
Thiến Sở Sở nhìn mà trợn tròn mắt, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần từ trong sững sờ. Trong lòng thầm nói, lần này Tuyết Thuần trở về có sự thay đổi quá lớn, những lúc nhắc tới Trình Lãng vẫn chỉ nhận là bạn tốt.
Cô nhìn chằm chằm Tuyết Thuần, thử hỏi dò: “Không phải là cậu yêu ân nhân cứu mạng rồi đấy chứ?"
"Ừ." Tuyết Thuần chỉ ngây ngốc gãi gãi mái tóc đen tuyền, khẽ cười dịu dàng.
Thiến Sở Sở đột nhiên trợn to mắt, miệng có thể hình dung giống như một quả trứng vịt: “Mẹ ơi! Ân nhân cứu mạng thật là lợi hại! Lại có thể lấy được trái tim của công chúa Bạch Tuyết!"
Vừa nghĩ tới Lại Tư, Tuyết Thuần không nhịn được cười nhẹ, lộ ra lúm đồng tiền, nhưng đáy lòng lại có chút phức tạp, nhất thời lại không biết nên giải thích như thế nào. Trong suốt thời gian năm năm, thế giới của cô đã từng chỉ có Trình Lãng, nhưng hôm nay một khi nhìn nhận rõ loại tình cảm kia, loại cảm giác vô cùng áy náy kia lập tức xông tới.
"Mình vẫn cho là không phải là Trình Lãng thì cậu sẽ không lấy." Thiến Sở Sở cảm thấy rất tiếc nuối, trong lòng không khỏi cảm khái một phen.
Tuyết Thuần chợt giật mình, hơi thu nhăn lại lông mày: “Sở Sở, sao cậu lại nghĩ như vậy?"
"Đó là bởi vì trước hai mươi lăm tuổi cậu cũng chỉ thân thiết với Trình Lãng, mình cho là tất cả đàn ông trên thế gian này đều không lọt được vào mắt xanh của cậu."
Thiến Sở Sở không quên liếc cô một cái, lúc ấy còn không biết bạn học đã nói cô thế nào đâu, cao ngạo, trong mắt không có người khác, trong lúc vô hình đã hù dọa những người theo đuổi cô chạy mất dép. Hiển nhiên, bản thân cô cũng không hề biết chuyện này. Vẫn là phải nói, người ngốc quả thật có phúc của người ngốc.
Tuyết Thuần nhíu lông mày suy tư, lúc ấy là lúc cô khép mình quá mức, cũng không có đến hai ba người bạn, dường như thật sự không có qua lại với các bạn nam khác.
"Xem ra hôm nay mình đã hỏi vô ích rồi." Thiến Sở Sở khoát khoát tay, chuyện mà Trình Lãng nhờ, coi như cô cũng đã làm giúp rồi. Những chuyện phức tạp như này, hãy để cho thời gian từ từ giải quyết đi.
Tuyết Thuần như nhận ra điều gì: “Cậu làm sao vậy?"
"Không có việc gì, cậu thấy hạnh phúc là tốt rồi." Thiến Sở Sở thật tâm thật ý nhìn Tuyết Thuần trước mắt, những năm gần đây, cô đều ở bên cô ấy. Bởi vì quá khứ vô cùng khổ sở, cô bạn lại thường ngụy trang che dấu lòng mình, nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái như vậy, là vì ân nhân cứu mạng thôi. Nếu đã như vậy, không bằng khuyên Trình Lãng buông tay mới tốt.
Không biết là gió lớn nổi lên, hay là vì lý do gì, đôi con ngươi của Tuyết Thuần có chút khô khốc, giọng nói giống như hòa vào làn gió nhẹ: “Trình Lãng thế nào rồi?" L~Q~Đ
"Không cần nói tới người kia. Kể từ sau khi cậu song song xuất hiện cùng ân nhân cứu mạng đã cho anh ta một kích trí mạng, anh ta trầm lặng hơn bình thường một chút. Chỉ là, xem ra cậu cũng không cần phải lo lắng, nhìn thân thể anh ta cường tráng to lớn
như núi thế kia, sẽ không có việc gì đâu."
Nhớ lại chuyện lúc trước, Tuyết Thuần biết rõ, khi đó cô đã làm anh tổn thương. Nếu không, khi đó anh ấy cũng sẽ không nổi lên tranh chấp với Lại Tư. Nhưng là nếu như không tuyệt tình như vậy, chắc Trình Lãng sẽ không chết tâm.
"Cậu đã không cần Trình Lãng nữa rồi, có thể nhường lại cho mình hay không?"
Tuyết Thuần chợt khiếp sợ nhìn chằm chằm Thiến Sở Sở, giống như thật lâu sau mới hồi hồn từ ý tứ trong lời nói của cô bạn: “Cậu thích anh ấy? Nhưng chẳng phải là cậu thích Tom sao?"
Thiến Sở Sở cười ha hả: “Đùa với cậu đấy!" Cũng như nhiều năm trước đây, che giấu đáy lòng âm thầm yêu say đắm. "A...... Thôi, thôi. Chuyện của các cậu, mình đây cũng đành mặc kệ. Chẳng qua mình vẫn phải nhắc nhở một câu, mình đã hẹn Trình đại soái ca ra ngoài rồi."
"Các cậu đều tới."
Thật là vừa nhắc Tào Tháo, thì Tào Tháo đến.
Tuyết Thuần còn chưa kịp phản ứng với lời nói của Thiến Sở Sở, kết quả khuôn mặt anh tuấn của Trình Lãng bất ngờ xuất hiện, Tuyết Thuần lập tức bối rối tại chỗ.
"Cậu...... Được." Tuyết Thuần cười xấu hổ, nhớ tới ngày đó Lại Tư vô lễ khiêu khích chuyện của anh, cô nhất thời không biết lấy mặt mũi nào đối diện với anh.
"Tuyết Thuần yên tâm, anh rất khỏe." Đã sớm hiểu rõ tính tình tốt bụng rạng rỡ, không nhìn ra chút nào không vui. Giống như chuyện ngày đó chỉ là một giấc mộng, không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với anh.
"Gặp được rất nhiều bạn học cũ, cho nên anh tới trễ. Bọn anh đã hẹn xong tối nay đi hát karaoke, hai người các em cũng cùng đi đi, dù gì cũng học chung lớp. Tính ra, mấy năm nay anh đều không tham gia tụ hội bạn học, đang rất chờ mong đây."
"Quá tốt! Tom thật vất vả lắm mới tới Trung Quốc một chuyến, em còn khổ não nghĩ xem dẫn anh ấy đi nơi nào chơi, như thế này thì rất tốt rồi, bọn em thích nhất là đi hát karaoke!"
"Tuyết Thuần thế nào? Cũng cùng đi theo chứ." Chuyển sang Tuyết Thuần đang yên lặng ở một bên, ánh mắt Trình Lãng lóe sáng. Anh đã tận lực để không mất khống chế, dù là làm bạn với cô cũng còn tốt hơn cả đời không qua lại với nhau. Ngày nhớ đêm mong nhiều năm như vậy, không phải nói buông tay là có thể buông tay.
"Có lẽ em......" Nhớ tới Lại Tư đã từng cảnh cáo mình, Tuyết Thuần muốn cự tuyệt theo bản năng, hơn nữa những thứ karaoke kia, lại có hoạt động uống rượu, cô cũng không phải rất yêu thích.
"Tuyết Thuần có việc khác sao? Anh nghe nói Lại tiên sinh cũng không để cho em phải làm việc."
Truyện độc quyền tại diễn đàn
Tròng mắt đen của Trình Lãng sẫm lại một cái, đối với biểu hiện của Tuyết Thuần, anh quá mức quen thuộc, cô đang tránh né anh.
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là cũng muốn trở về xem mẹ sớm một chút, anh trai em mới qua đời, bà đang rất khổ sở." Tuyết Thuần không có thói quen nói dối, đặc biệt là ngay trước mặt bạn tốt quen biết nhiều năm.
"Em đã ở bên cạnh bà ba ngày ba đêm rồi, phải buông lỏng một chút chứ. Cùng đi đi! Anh mặc kệ, cứ quyết định như vậy!"
Tuyết Thuần không có cách nào lay chuyển, bị Thiến Sở Sở lôi kéo đành phải đi.
Lúc tới, một đám bạn học cũ đang chơi rất náo nhiệt.
"Ơ, kim đồng ngọc nữ lớp chúng ta đến rồi!" Không biết người nào reo hò một câu, sau đó tất cả mọi người đều nhao nhao lên, đẩy bọn họ ngồi chung một chỗ.
Tuyết Thuần có chút không được tự nhiên, bạn học nhiều năm không gặp, vẫn dừng lại ở ấn tượng thời còn học sinh, không biết cô đã được gả làm vợ người khác.
"Tới đây nào, cho các bạn cùng nghe một bài tình ca đi!" Có bạn học nhét micro vào tay hai người bọn họ, chọn giúp hai người một bài hát đang thịnh hành nghe nhiều đã thành quen, thế hệ 8x bọn họ đều thích hát.
Tuyết Thuần đang suy nghĩ biện pháp có thể uyển chuyển cự tuyệt, bạn học A đã kêu lên: "Kim đồng đã không để ý, ngọc nữ cũng đừng quá xấu hổ nữa."
Không ngờ Trình Lãng đã thực sự hát lên.
"Em đã chọn anh, anh cũng chọn em......"
Tuyết Thuần không muốn mọi người mất hứng, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm phụ đề lời bài hát rồi cùng hát lên.
Năm đó kim đồng ngọc nữ đồng thời ở chung một chỗ, không biết là chuyện các bạn học hâm mộ đố kỵ tới cỡ nào. Cho dù là giả vờ, nhưng Trình Lãng vẫn có chút hạnh phúc, giống như Tuyết Thuần vẫn còn thuộc về mình, chưa từng rời khỏi anh.
"Không đúng, mình nhớ Tuyết Thuần đã kết hôn rồi mà! Là gả cho tổng giám đốc Tập đoàn YD, nhân vật lợi hại không với tới được, mọi người vẫn gọi là Lại Thiếu." Bạn học C mở đầu nói một câu.
Sau đó các bạn học hai mặt nhìn nhau, cũng vùi đầu vào trong mớ tin đồn này.
"Thật ư?"
"Chuyện như vậy còn giả bộ hay sao? Đều đã lên sóng truyền hình trực tiếp rồi, mình còn xem toàn bộ chương trình, nghe nói, ở bữa tiệc ngày đó, Lại tổng giám đốc tuyên bố với tất cả mọi người ngay trước giới truyền thông, Tuyết Thuần là vợ cả đời anh, đến chết cũng không đổi."
"Đó! Lời thổ lộ thâm tình đến mức độ nào chứ!"