Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn

Chương 72: Buổi đấu giá hắc đạo


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Windy

Buổi đấu giá hắc đạo, được cử hành ở góc đường bí ẩn ở nước Pháp. Bên ngoài căn phòng thoạt nhìn rất cũ nát, nhưng khi đi vào trong mới có thể nhìn thấy cung điện xa hoa, toát ra sát khí nồng đậm, đừng quên, đây chính là nơi hắc đạo tổ chức buổi đấu giá.

Lúc đi vào những người khác đều phải trải qua cuộc kiểm tra thân phận nghiêm mật, dưới sự chỉ dẫn của người chủ sự Lại Tư và Tuyết Thuần đi vào ghế ngồi VIP.

Đúng như lời nói của Lại Dung Nhàn, nơi này có nhiều gương mặt, cô từng gặp qua ở tiệc sinh nhật của Lại Tư, đều là các lão đại hắc bang với một ít vị có địa vị xã hội quyền lực cao quý.

Gặp lại những người này, cô có chút khẩn trương. Nhưng trên mặt mỉm cười cùng Lại Tư ứng đối lại che giấu rất tốt việc này.

Buổi đấu giá liên tục đập trống tiến hành, Tuyết Thuần nhìn không khí buổi đấu giá tăng vọt lên, ánh mắt khiếp sợ không ứng phó nổi, mắt không hề chớp chăm chú nhìn.

Có súng lục bạc loại mới nhất, tượng Rames đệ nhị khổng lồ, ngọc tỷ của hoàng đế cổ đại, có kim cương có vận hạn nhất mang tên “Hy vọng”, thậm chí cả quyền trượng của Pharaong... Đều là trân bảo độc nhất vô nhị hiếm thấy. Chả trách Lại Dung Nhàn bất chấp mặt dày nhất định đòi đến, những kỳ trân dị bảo này đều là có thể gặp không thể cầu được.

Buổi đấu giá quả thực không giống bình thường, ngay cả những món đồ mà các nước bị lạc hoặc bị mất trộm đều có. Buổi đấu giá như vậy sao không làm người xem mà thán phục.

Người hắc đạo thật đúng là cái gì cũng dám làm!

Tuyết Thuần nhìn ra, chúng đáng lẽ phải trả lại cho các quốc gia bảo quản, ghi vào sổ sách lịch sử, mấy lão đại hắc bang dốc hết sức cũng chỉ lấy được vật chết cũng chỉ ôm đến lúc chết đi, lại có ý nghĩa gì? Cho dù lấy về được cũng chỉ là thỏa mãn được một chút lòng hư vinh của bọn họ mà thôi.

Mà nghe Lại Dung Nhàn nói, các lão đại hắc bang thậm chí táng gia bại sản cũng muốn lấy được thương phẩm giá trị xa xỉ, bởi vì chỉ có như vậy bọn họ mới được đề cao trên con đường danh vọng. Tuyết Thuần thấy ở đây, có đủ nhàm chán.

Thấy trong mắt Tuyết Thuần thoáng nét tò mò, lại thờ ơ, Lại Tư thực bất đắc dĩ, cô lại không có chút phản ứng giống những người phụ nữ khác khi nhìn thấy bảo vật sao? Dù sao thì, anh cũng là vì muốn cải thiện quan hệ của hai người bọn họ, vì để cô cao hứng nên mới đến.

Mấy ngày qua anh đã gây ra nhiều chuyện, quả thật làm tổn thương người. Giận dỗi với phụ nữ, anh cũng rất quá đáng. Tuy rằng hai người ở ngoài mặt nhìn đều hài hòa như vậy, nhưng, trong lòng vẫn vướng mắc vấn đề kia, chưa tiêu trừ toàn bộ, anh muốn cố gắng hơn nữa, đồng chí vẫn cần cố gắng hơn!

Tuy rằng không có đặc biệt thích muốn mua gì đó, nhưng Tuyết Thuần cũng được mở rộng tầm mắt, nhìn trân trân không nói nên lời. Điểm này, cô cũng rất cảm kích Lại Tư đưa cô tới.

Lại Tư gác chân dài, một tay giữ lấy lưng ghế tựa như muốn ôm lấy Tuyết Thuần, một tay lắc lắc ly rượu trên tay, nhìn rượu vang dập dềnh ở trong ly thủy tinh trong suốt như con thuyền đang uốn lượn quanh co.

Thấy cái miệng nhỏ nhắn cô khẽ giương lên thán phục, anh cười nhạt lại có chút mong đợi hỏi: “Không thích sao?” Buổi đấu giá đã được một nửa thời gian, Tuyết Thuần vẫn không có thích cái gì cả, anh cảm thấy rất thất bại.

Tuyết Thuần cười ngọt ngào nói: “Còn kém hơn bộ trang sức anh đưa cho em.”

Lại Tư vừa nghe xong, tâm lập tức nở hoa, “Cảm động.” Nói xong cười hôn lên mặt cô một cái. Hương vị của cô, trăm lần không chán.

Tuyết Thuần vui vẻ cười nói: “Tuy rằng đều rất tốt, nhưng đem về nhà cũng không có
dùng gì.” Nói trắng ra là, đều là đồ chết, Tuyết Thuần không phải người thực dụng, đương nhiên không để vào mắt.

“Muốn uống sao? Đây là sâm banh hơn một trăm năm.” Chưa đợi Tuyết Thuần trả lời, Lại Tư đã nhấp một ngụm rượu, vươn qua mặt của cô, một giọt cũng không lãng phí.

Giống như Bách Tùng Lộ kết hợp với sô-cô-la, mới mẻ, tinh thuần, cùng rượu nho trắng sàn sàn như nhau, làm cho lòng người mênh mông. Trong lòng Tuyết Thuần không khỏi âm thầm cảm thán một câu: phẩm chất cao quý tạo ra đàn ông cao quý. Mà Lại Tư đúng là hình mẫu chân thực nhất.

“Có người đã từng nói với em, người đàn ông thích uống sâm banh tính cách đều rất soi mói, thích theo đuổi hoa lệ, cao quý, yêu cầu đối với người khác phái cũng rất cao.” Tuyết Thuần thầm nói, có chút kháng nghị với việc anh thình lình tập kích, bắt đầu nghịch ngợm mơ hồ soi mói.

“Cho nên, cho đến hiện giờ, chỉ có Tuyết Thuần phù hợp với yêu cầu của anh.” Mặt mày Lại Tư có chút cười, khóe môi hơi giương lên. Bởi vì chuyện lúc trước, nói chuyện thoải mái như vậy có vẻ rất quý báu.

Hơn nữa là một người bình thường không cam lòng, mặc dù là làm bạn bè bình thường, bọn họ ở chung điều kiện cũng rất đầy đủ. Tuyết Thuần âm thầm nói thêm. Nhưng mà nói ra, chỉ sợ anh càng được nước. Vốn là người không ai bì nổi, ngàn lần không thể khen quá nhiều.

“Có người đã từng nói như này: Sâm banh dịu dàng thay cho mũi tên Cupid, uống vào chốc lát liền xuyên qua thân thể người đàn ông. Cho nên, người thích rượu sẽ nói “ đàn ông uống sâm banh không hư hỏng”, nguyên nhân ngay tại vết thương kia tiết lộ dịu dàng.”

Nhìn khóe môi Tuyết Thuần hơi cong lên, môi mỏng Lại Tư giương lên, không giấu được gian kế bèn cười, “Cho nên, anh là người đàn ông rất dịu dàng.”

A! Tuyết Thuần dở khóc dở cười, người đàn ông này thật kiêu ngạo.

Lại Tư cười sâu hơn, kỳ thật Tuyết Thuần rất dễ dàng trêu chọc. Có lúm đồng tiền của cô cổ vũ, lòng tin anh lặng lẽ dâng trào.

“Các vị quý ông, quý bà, tiếp theo đây, là châu báu mà toàn bộ phụ nữ trên thế giới đều phải thét chói tai! Sẽ là cái gì đây?” Tiếng người chủ trì đến từ nước Pháp cất lên, sau đó bục đấu giá tối sầm lại. Điệu Saxo cùng với nền nhạc du dương lãng mạn, sân khấu chợt sáng lên.

“Tới rồi! Tới rồi! Nó một khi xuất hiện, sẽ vinh dự là sang quý nhất trên thế giới, trang sức đẹp nhất rực rỡ nhất!” Ngọn đèn chiếu rọi xuống, người chủ trì đeo bao tay màu trắng chậm rãi khéo màn che lên. Sau đó...

“Oa!”

“Oh, god!”

Kể cả đàn ông lẫn phụ nữ, đều thán phục chăm chú nhìn ánh sáng lóa mắt trên sân khấu. Trang sức độc đáo như vậy, đàn ông sẽ liên tưởng miên man, phụ nữ sẽ khâm phục ca ngợi.

Tuyết Thuần vốn bị phẩm cấp buổi đấu giá thiên kì bách quái này làm kinh ngạc đến ngây người, nhưng vừa thấy cái này, cũng có chút bất ngờ, không thể tưởng tượng được thế giới này thật có vật này, như vậy... Thật nhàm chán.

Cái gì? Bikini kim cương?

Một cô người mẫu tóc vàng xinh đẹp chỉ dùng ba viên kim cương cực lớn để che đi ba 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện