Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn

Chương 74: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Windy

“Wow! Rốt cục cũng tới rồi! Ramses đệ nhị thân ái!”

Đứng ở cạnh tản viên cách vách tường trước đền cổ Karnak, Tuyết Thuần đối mặt với mặt trời, dang hai tay ra, hưng phấn hô tô. Rốt cuộc cũng tới, nơi cô muốn đến tìm hiểu nhất trong lòng, chỉ vì phong thái mê người bên trong đó.

Lại Tư mặc một bộ quần áo trắng nhàn nhã đi sát đằng sau cô, giống như loài mèo Ba Tư lười biếng, hai tay nhàn nhã đút túi quần. Đeo một chiếc kính đen, ngăn chặn tia tử ngoại, cũng che đi đôi mắt cơ trí mê người của anh. Với anh mà nói, không phải đền cổ Karnak mê người, mà là bởi vì người phụ nữ đứng bên cạnh này.

Lại Tư không có hứng thú với đống kiến trúc đổ nát này, nhìn thấy Tuyết Thuần như vậy, bỗng nhiên hiểu được hương vị của đống đồ vật đã chết này, nơi này hằng năm đã hấp dẫn rất nhiều du khách trên thế giới tới thăm quan, nghệ thuật của người đi trước đã hơn ba ngàn năm.

Đền cổ to lớn đồ sộ, đứng hiên ngang, pho tượng đá cẩm thạch, vẫn tinh xảo như cũ, vách tường bao quanh đầy dấu vết lịch sử tang thương. Tuyết Thuần dùng ánh mắt thán phục ngắm nhìn, cảm nhận được phong tục cổ xưa ngàn năm, tựa như có thể tưởng tượng ra được hình ảnh Ai Cập huy hoàng tráng lệ năm xưa.

Lại Tư có chút không hiểu, “Vì sao bảo bối lại thích nơi này?”

Tuyết Thuần khẽ nhăn mày nhọn suy nghĩ, “Không thể nói rõ được, chính là cảm giác rất thần bí, rất xinh đẹp, rất muốn thăm quan...”

Nói xong, Tuyết Thuần nghiêm túc nhìn cột đá tinh xảo, nơi đó có khắc người Ai Cập thời đó, còn có chữ tượng hình cổ, khắc họa tinh xảo, còn có pho tượng mẹ Sys đệ nhị. 

Nhìn một hồi lâu, bất tri bất giác làm Lại Tư lạnh lẽo đứng một bên.

Sau một hồi lâu không có tiếng của Lại Tư, cô nghi hồ ngẩng lên nhìn, thấy sắc mặt tuấn tú của Lại Tư không được tốt. Cô ngượng ngùng cười, nhìn rất chuyên tâm, lại đem Lại Tư ném ra sau đầu. Đột nhiên nghĩ cần chú ý anh một chút, nếu không người đàn ông này lại khó chịu.

Vì thế Tuyết Thuần đi lên phía trước, ôm lấy thắt lưng khỏe mạnh của anh, dán mặt lên ngực anh, ý định muốn truyền đạt cảm xúc của cô, “Anh nhìn nơi này xem, đây là đền cổ Karnak mấy ngàn năm đó, ngắm nhìn những chỗ xinh đẹp nó còn lưu giữ lại, tưởng tượng nó từng huy hoàng như nào, Ai Cập cổ đại có sức sống ngoan cường cỡ nào nha! Không thể dùng từ đẹp nhất để hình dung ra đền cổ Karnak xinh đẹp, cho dù hình du khách chụp lại cũng không thể biểu hiện toàn bộ của nó...”

Tuyết Thuần chủ động đến gần, âm thanh nhẹ nhàng miêu tả, giây phút này Lại Tư cảm thấy có lỗi, cuối cùng những vật chết này trong mắt anh, có một chút tốt đẹp, một chút kinh ngạc. Bỗng nhiên cảm thấy, vật chết, cũng tạm được.

“Ừ.” Lại Tư thuận tay ôm cô chặt hơn, chủ động đi đến, không cần phí phạm.

Đột nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Thuần ngẩng lên, ánh mắt sáng lên ngắm nhìn pho tượng gần ngay trước mắt, “A, lại một pho tượng Ramses đệ nhị!”

“Lúc em gặp anh cũng không cười hưng phấn như này.”Tuyết Thuần liền rời lực chú ý khỏi trên người anh, rời đi, Lại Tư ăn dấm chua với nhân vật lịch sử, lạnh nhạt
lên án.

“Em có thể không hưng phấn sao? Đó là người đàn ông truyền kì nhất trên thế giới đó!” Tuyết Thuần không hề nể tình, cũng không nhìn Lại Tư ở phía sau, ngây ngốc tiến vào bên trong.

“Truyền kì nhất trên thế giới? Em đừng quên, Trung Quốc có Tần Thủy Hoàng, Pháp có Napoleon...” Lại Tư vừa nhàm chán đi theo, vừa mở miệng nói.

“Họ không giống nhau!” Máy ảnh trong tay Tuyết Thuần kêu tách tách, lại miêu tả thẳng thắn Ramses đệ nhị.

Đôi mắt Lại Tư hơi nhíu lại, “Không giống nhau chỗ nào?”

“Đó là người tình trong mơ của em.” Tuyết Thuần không hề keo kiệt tặng cho Lại Tư một nụ cười rạng rỡ, không để ý Lại Tư vừa uống dấm chua, nói ra một câu kinh hãi.

Sắc mặt Lại Tư trầm xuống, giống như nói nhỏ, lại giống như nghiến răng nghiến lợi nói, “Trong mơ sao...” Âm cuối cùng có chút dài, có chút khó hiểu. Anh tuấn mỹ vô song như vậy, trí tuệ của anh không ai địch nổi như vậy, anh có quyền có tiền tài, lại không phải là người tình trong mơ của Tuyết Thuần? Là anh đánh giá mình quá cao, hay là Tuyết Thuần không hiểu cách thưởng thức? 

Tuyết Thuần đi vào bên trong đền cổ thần kì, không nhận ra Lại Tư có chút không thích hợp, thản nhiên ừ một cái. Bản thân cho là Lại Tư sẽ nói tiếp, càng hưng phấn giới thiệu thao thao bất tuyệt.

“Nghe nói Ramses đệ nhị là Pharaong nổi tiếng nhất trong lịch sử Ai Cập cổ đại. Ông ấy không chỉ là một vị vua mạnh mẽ, vị tướng quân bách chiến bách thắng, còn là một người cha dễ gần hòa ái, người tạo người không biết mệt mỏi. Người đàn ông hoàn mỹ như vậy, là phụ nữ đều sẽ thích. Nếu sinh ra ở hiện đại thì thật tốt! Làm siêu sao quốc tế cũng không tệ.”

Nói ra lời háo sắc... Tóm lại Lại Tư nghe xong mặt liền đen lại, lập tức che mắt cô lại, “Chúng ta đi xem Vương Hậu.”

“Hoàng hậu ở chỗ này mà.” Tuyết Thuần kéo tay Lại Tư xuống, chỉ chỉ phía dưới Ramses đệ nhị, mấy pho tượng nhỏ nhỏ bên cạnh, không phải là hoàng hậu của ông ta sao? Chắc là vì thể hiện việc trọng nam khinh nữ thời đó.

“Trời rất nắng, chúng ta trở về đi.” Trong lòng Lại Tư có chút không hài lòng với Tuyết Thuần hơi ngốc nghếch, kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, không cho cự tuyệt đi ra bên ngoài.

“A! Em không muốn về! Chúng ta còn chưa xem hết đâu! Bên trong còn có một nơi rất lớn nữa, sao lại muốn về rồi?”

Tuyết Thuần cúi người, giậm chân, sống chết không chịu đi, lông mày đen nhíu lại, mạnh mẽ kháng cự. Ai Cập là một trong bốn văn minh quốc gia! Bên trong cất chứa ban nhiêu huyền bí ngày xưa, khó mới được đến một chuyến không cần tốn tiền của cô, cô muốn chậm rãi nghiên cứu, mới không cần rời đi đâu.

Lại 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện