Editor: Cogau
Lại Tư nghe tiếng điện thoại tút tút, môi mỏng gợi lên nụ cười nhẹ vốn có, anh cũng không tin, cô có thể chạy thoát khỏi lưới tình chằng chịt anh đã giăng ra. Bởi vì anh chưa bao giờ thất bại, việc nắm giữ được trái tim người đẹp chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nếu không phải là bên mảng vũ khí xảy ra chút vấn đề, anh còn dự định ngày ngày quấn quýt một chỗ với cô, để cô có thói quen có anh làm bạn. Nhưng cũng không gấp, ngày còn dài mà...
Kết quả, đêm đó Lại Tư thật sự không về, dì Lục nhận được mệnh lệnh, biệt thự quá rộng, lo cô chủ ở nhà một mình sợ, nhất thiết phải bên cạnh cô chủ.
Tuyết Thuần rất ngại chiếm phòng ngủ của anh, tốn hết một ngày, cùng với sự hỗ trợ của dì Lục, đã chuyển hết đồ của cô tới phòng bên cạnh.
Thật ra thì biệt thự của Lại Tư rất lớn, có nhiều phòng, lớn nhỏ đủ cả, có hai phòng để sách có thể sánh với thư viện; một phòng khác để rất nhiều nhạc cụ: guitar, Piano, Saxophone...; còn có một phòng nữa thì để các loại súng ống, đại bác giả; lúc mới nhìn, cô cũng sợ hết hồn, sau đó mới biết là giả... Phòng trống cũng có, nhưng chỉ có căn phòng ở giữa này: nho nhỏ, rất hợp với ý của cô, một người ở, như vậy là đủ rồi.
Cho tới bây giờ, cô cũng đâu phải là công chúa, sao có thể ở nơi xa hoa mà quên phấn đấu đây? Chỉ có cha mẹ coi cô là công chúa, nhưng đã bị trận hỏa hoạn làm mất mạng rồi.
Trước khi kết hôn, cô vừa tốt nghiệp đại học. Mấy ngày nay, sau khi đi du lịch một vòng trở về, thấy đây đúng là lúc cân nhắc vấn đề công ăn việc làm. Tuyết Thuần biết, gả vào một gia đình như vậy, là không thể đi ra ngoài làm, nhưng cô lại không muốn dựa dẫm vào anh.
Cô bắt đầu tạo hồ sơ cá nhân, post lên mạng, có khi cũng post cả lên trang Việc làm.
Mấy ngày nay, cô đều ở trong phòng, không đi đâu, nhiều khi ăn cơm ngay ở phòng, cô như một điển hình ‘người phụ nữ xó nhà’. Thật ra thì trong tiềm thức cô thừa nhận, cô trốn tránh Lại Tư, gồm cả đồ vật cũng như hơi thở của anh... Trước khi anh về, cô sẽ phân chia rõ ràng ranh giới giữa hai người. Quen như vậy đi, cho đến lúc Lại Tư về, tránh khỏi rất nhiều cơ hội chạm mặt.
Lúc Lại Tư về là sáu giờ chiều của bảy ngày sau đó.
Trên đường về, nghe tài xế Trần báo cáo, anh nhếch đôi môi mỏng, biết Tuyết Thuần thừa dịp anh không có ở nhà, tự dọn tới nơi cho là không bị quấy rầy, an toàn nhất.
Cô lại muốn rời xa phòng ngủ của mình vậy sao chứ! Ngón trỏ nhịp nhịp trên đùi, chưa đầy một giây, ánh mắt bỗng sáng lên, làn môi cong lên mị hoặc.
“Cậu chủ đã về.”
“Cô chủ đâu?”
Dì Lục lập tức cung kính nói: “Cô chủ ở trong phòng ạ.” Trừ ăn uống vệ sinh ra, đã ba ngày ba đêm cô không xuống.
“Cốc cốc cốc......”
Lúc này, Tuyết Thuần bỗng luống cuống, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, nghe thấy tiếng gõ cửa, vẫn vừa gõ vừa nói: “Dì Lục chờ một chút, con tới liền.” Nhanh chóng gõ xuống mười mấy chữ, sau đó vọt tới cạnh cửa,
mở cửa.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Cộp!” Cửa bị đóng lại, Lại Tư vẫn còn bị đứng ở ngoài.
Tuyết Thuần quay lưng vào cửa, hai tay che mặt. Ô ô... Cô chết mất! Từ hôm qua tới giờ, cô chỉ ngủ 3 tiếng, mắt thì như gấu trúc, trên người thì mặc một bộ đồ ở nhà in hình con báo, tóc dài được búi lại trên đỉnh đầu, có vài sợi rơi xuống bên môi, trông như ni cô vậy.
Bộ mặt không trang điểm, nhếch nhác nhất của cô thế mà lại để cho cho một đấng mày râu nhìn thấy. Hơn nữa còn là một siêu cấp đại soái ca - người chồng sống chung nhà chứ! Chỉ mới nghĩ thôi, cô đã chẳng có mặt mũi đâu mà gặp rồi.
28 năm qua, đây là lần đầu bị người ta đóng cửa cho ở ngoài, Lại Tư đứng trước cửa hồi lâu, nụ cười đã sớm chuẩn bị cứng ở bên môi. Sau đó, độ cong khóe môi càng lúc càng lớn, càng ngày càng sâu. Như vậy là cô quan tâm tới hình tượng ở trước mặt anh, rất có thể điều này thể hiện rằng Tuyết Thuần coi anh là một người đàn ông của cô, đây là một khởi đầu tốt!
Bằng tốc độ nhanh nhất, Tuyết Thuần sửa lại tóc, lau mặt, mới từ từ mở cửa ra lần nữa, thân thể chặn ở cửa: “Thật xin lỗi, vừa rồi... có chút việc gấp cần làm.”
Lại Tư sớm khôi phục gương mặt thiện lương: “Không sao, anh cũng vừa mới về, muốn tới xem em thế nào. Anh có thể vào không?”
Tuyết Thuần ngây ngốc. Phòng của cô bừa bộn lắm, chỉ lo viết hồ sơ, đồ ăn vặt bừa bãi đầy sàn nhà, chăn gối thì cũng chưa xếp, bởi vì sợ làm phiền dì Lục nên mấy ngày nay cô cũng từ chối không muốn cho bà ấy vào dọn dẹp. Nếu bây giờ mà cho anh vào, nhìn thấy căn phòng như bãi rác thì hình tượng khỏe khoắn, thời trang, nữ tính của cô sẽ bị sụp đổ mất! Nếu để cho anh nhìn thấy điểm xấu này của cô, anh không muốn dính dáng đến cô nữa thì sao. Tuyết Thuần rất rối rắm, một bên là hình tượng, một bên là cái nhìn tốt của Lại Tư với cô.
Vẻ mặt Lại Tư đầy thất vọng: “Thật xin lỗi, nếu em khó xử... thì anh không vào nữa.”
“Chờ một chút.” Tuyết Thuần chần chừ, bởi vì vẻ mặt thất vọng của anh: “Không phải em không muốn, chỉ là phòng của em rất nhỏ... đồ lại nhiều... rồi lại bừa bộn... Nếu anh không để ý, thì em cũng không ngại.”
Nụ cười trên mặt Lại Tư tươi hơn: “Anh không ngại.” Sau đó đẩy cửa ra trước khi cô đổi ý.
A! Thật là mất mặt quá! Tuyết Thuần thầm than.
Đây... đây là? Mắt Lại Tư chớp chớp, đây là chỗ của người ở sao? Mì ăn liền thì ăn dở, bịch bánh sô-đa rỗng, đường đỏ ăn còn sót lại đã đóng cặn... Mà thứ kỳ cục hơn là chiếc áo lót size D vắt trên thành ghế, đang lắc lư lắc lư...