Trong khoang hạng nhất của máy bay, Lâm Chi Diêu từ từ cúi đầu xuống, toàn bộ khoang hạng nhất của máy bay đều đã được một mình anh bao hết, trong khoang hạng nhất vốn có hai tiếp viên hàng không nữ gợi cảm xinh đẹp phục vụ anh, nhưng mà cũng đã bị anh từ chối.
Anh cứ ngẩn người một thân một mình, điện thoại được sử dụng ở Nam Giang đã bị anh tùy tiện ném vào trong một cái hồ, anh muốn đến thành phố Thiên Hải, một thành phố có nền kinh tế cực kỳ phát triển, ở nơi đó dốc sức làm ăn.
Mà một năm nay ở thành phố Nam Giang vốn dĩ chính là một kỳ nghỉ dài nhất mà anh đã yêu cầu với gia tộc, nhà họ Lâm cũng không thể nào để cho người thừa kế là anh cứ luôn phiêu dật ở bên ngoài, chứ đừng nói chi là làm con rể của một gia đình nhỏ ở thành phố cấp hai. Có thể nói, trong thời gian một năm này đã là mức nhẫn nại cực hạn của gia tộc Lâm thị đối với anh.
Gia tộc Lâm thị cho anh kỳ hạn một năm, cho nên anh cũng không thể cho Thẩm Mộng Thần quá nhiều thời gian được.
Chỉ là anh không ngờ tới, cho dù thời gian ở bên nhau một năm, anh vẫn không thể để Thẩm Mộng Thần yêu anh được. Nam Giang à, nói chung thì anh vẫn tiếc nuối, một tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của anh.
Hai tiếng đồng hồ sau, chuyến bay của Lâm Chi Diêu hạ cánh. Ở bên ngoài sân bay có hai chiếc rolls-royce màu đen, giờ phút này ở bên cạnh hai chiếc rolls royce có tám người vệ sĩ mặc âu phục và đeo theo kín râm, người dẫn đầu chính là một người đàn ông trung niên có gương mặt chữ điền mặc âu phục màu xám.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Lâm Chi Diêu bước xuống, cung kính đi đến trước mặt của Lâm Chi Diêu, gọi một tiếng: “Cậu chủ, tôi là phó chủ tịch của tập đoàn Thiên Hải, Cổ Hải, ông Bổng đã ra lệnh cho tôi đi đón cậu đến tập đoàn Thiên Hải.”
Lâm Chi Diêu à một tiếng, gật đầu, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì đi theo Cổ Hải bước lên trên xe.
Tập đoàn Thiên Hải đã trụ vững ở thành phố Thiên Hải, sự nghiệp lan rộng ra toàn bộ phía nam, cộng thêm thị trường ở âu mỹ, là tập đoàn lớn nhất của thành phố Thiên Hải, tài sản của nó thậm chí vô số không đếm được...
Sau khi hai chiếc rolls-royce chạy một tiếng đồng hồ, chạy đến phía trước ba tòa cao ốc cao hơn trăm mét ở trung tâm thành phố Thiên Hải, giờ phút này ở hai bên đường phía trước tòa nhà trung tâm đã chật kín người.
Sau khi Lâm Chi Diêu bước xuống xe, hít sâu một hơi, anh... cuối cùng cũng đã trở thành loại người mà anh không muốn làm nhất. Sau này anh sẽ làm công việc làm mãi không hết, kể từ bây giờ anh sẽ là trung tâm kiểm soát của Thiên Hải, hoàn toàn tiếp nhận toàn bộ tập đoàn Thiên Hải, là một người khiến cho người ngoài ghen tị đến cực điểm... cũng trở thành người mà anh không muốn trở thành nhất.
Chỉ là đây là giới hạn rồi, đây là thời gian một năm anh dùng để làm giao dịch với nhà họ Lâm...
Lâm Chi Diêu mặt không thay đổi đi vào trong cao ốc tập đoàn Thiên Hải, đi thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, đến phòng làm việc cao nhất trong tòa cao ốc.
Phòng làm việc của anh khoảng chừng ba trăm mét vuông, ở giữa phòng là cái bàn hình bán nguyệt, ở trên bàn làm việc được sắp xếp đầy đủ các loại tài liệu.
“Cậu chủ, hôm nay cậu vừa mới tới đây, chuyện của tập đoàn cậu không cần phải vội, vẫn còn có tôi. Trước tiên cậu có thể nghỉ ngơi hai ngày, cứ đi dạo ở Thiên Hải mấy ngày, sau tôi sẽ giới thiệu lại cho cậu những nhân viên cấp cao của từng bộ phận, cùng với những người hợp tác làm ăn các ngành nghề với tập đoàn Thiên Hải chúng ta...” Cổ Hải nhìn thấy Lâm Chi Diêu vừa mới bước vào cửa thì liền bắt đầu cầm lấy tài liệu mà nhìn, ông ta cắn răng khuyên nhủ.
“Không cần đâu, bây giờ ông liền bắt đầu báo cho bọn họ để tôi gặp mặt đi... nội trong ba ngày này tôi muốn giải quyết tất cả những chuyện của tập đoàn, ba ngày sau ông sắp xếp cho tôi gặp mặt với từng người hợp tác với chúng ta.” Lâm Chi Diêu cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.
Cổ Hải nhìn thấy một tia đau đớn được cất giấu trong đáy mắt của Lâm Chi Diêu, trong lòng cũng tê rần. Ông ta đã làm việc cho nhà họ Lâm rất nhiều năm, gần như là nhìn Lâm Chi Diêu lớn lên, giờ phút này nhìn thấy thái độ của Lâm Chi Diêu tập trung một lòng vào công việc, trong lòng của ông ta thở dài một hơi. Dựa vào thái độ làm việc của Lâm Chi Diêu, hiệu suất làm việc đương nhiên là rất cao, nhưng mà anh lại mất đi một vài thứ trên