Thẩm Mộng Thần nhìn thấy Vương Thu Cúc vẫn còn đang la lối khóc om sòm ở dưới đất, cũng lười phải nói nhiều với bà ta, quay người trở về phòng của mình, lấy tốc độ nhanh nhất mà dọn dẹp đồ đạc của mình.
Sau khi dọn xong, Thẩm Mộng Thần đi đến phòng khách nói với Vương Thu Cúc nằm ở trên mặt đất: “Vương Thu Cúc căn nhà này tôi để lại cho bà, tôi đi đây...”
Sau khi Vương Thu Cúc nghe thấy lời này thì trong nháy mắt không kêu gào nữa, đứng dậy nhìn thấy Thẩm Mộng Thần đang đi ra ngoài cửa, liền kéo cánh tay của Thẩm Mộng Thần lại, la lớn: “Không cho phép cô đi, tôi kết hôn với người ba vô dụng đó của cô nhiều năm như vậy rồi, một căn nhà liền muốn đuổi tôi đi à?”
Thẩm Mộng Thần nghe vậy thì sửng sờ: “Bà còn muốn cái gì nữa?”
Con ngươi của Vương Thu Cúc đảo đảo, sau đó nói: “Công ty. Thẩm Mộng Thần, cô đừng có quên cô còn có một cái công ty nữa, cô cho rằng cô tốt nghiệp hai năm thì có thể quản lý được công ty hay sao? Còn không phải là ba của cô lấy tiền ở trong nhà ném cho cô? Bây giờ thằng ba vô dụng của cô đã chết rồi, nếu như cô đã muốn phân tài sản với tôi, vậy cũng được thôi, trả công ty lại cho tôi đi!”
Vương Thu Cúc đột nhiên nghĩ đến hồi sáng này Trần Khiết gọi điện thoại đến cho cô, nói là công ty đã vượt qua giai đoạn khó khăn rồi, tập đoàn Cửu Châu lại tiếp tục hợp đồng với công ty Mộng Thần, kêu cô không cần phải lo lắng, chăm sóc thật tốt cho Mộng Thần là được rồi. Cho nên nghĩ đến cái này, Vương Thu Cúc chắc chắn sẽ không bỏ qua cho công ty của Thẩm Mộng Thần.
Thẩm Mộng Thần há to miệng, tuyệt vọng rơi nước mắt, chậm rãi quay đầu lại nhìn Vương Thu Cúc rồi nói: “Vương Thu Cúc, bà... còn có thể mặt dày được hay không hả? Công ty à? Được thôi, tôi cho bà đó...”
Vương Thu Cúc cũng không ngờ tới là Thẩm Mộng Thần là đồng ý nhanh như vậy, trong nháy mắt giọng điệu liền hòa hoãn, nói: “Vậy... vậy thì còn phải cần cô đi đến bộ công thương để thay đổi pháp nhân...”
Thẩm Mộng Thần xua tay: “Không cần đâu, pháp nhân là ba tôi, bây giờ ông ấy đã qua đời rồi, người có tư cách hợp pháp cũng chỉ có bà và tôi. Bây giờ tôi xé phần di chúc của ông ấy, sau đó tôi sẽ viết một tờ đơn để chứng minh tôi tự động từ bỏ thừa kế...”
“Ừ, được rồi, vậy thì để tôi đi lấy giấy bút cho cô.” Vương Thu Cúc nói, không hề do dự chút nào mà chạy vào trong buồng cầm lấy giấy bút ra.
Lúc Thẩm Mộng Thần cầm cây viết lên mà viết, giờ phút này trong lòng của cô chỉ có nỗi tuyệt vọng vô tận, trong đầu không khỏi hiện lên bóng dáng của Lâm Chi Diêu, đó chính là người đàn ông mỗi khi có chuyện gì thì đều che chở ở trước người của cô...
Đợi sau khi Thẩm Mộng Thần viết xong in dấu tay của mình lên, Vương Thu Cúc mới mang theo gương mặt xấu hổ nặn ra nụ cười mà nói: “Mộng Thần à, cô cũng đừng có trách tôi, tôi lớn tuổi rồi, không có chút tiền thì thật sự sống không nổi đâu. Cô đã học đại học, cũng còn trẻ nữa, cô còn có thể kiếm được rất nhiều tiền, cô còn có thể mở thêm công ty nữa. Hơn nữa, cô lại xinh đẹp như vậy, Trương Đào cũng muốn kết hôn cùng với cô, nửa đời sau của cô cũng sẽ không phải lo lắng...”
Thẩm Mộng Thần nghe nói như vậy thì cười lạnh một tiếng: “Chuyện của tôi không cần bà phải quan tâm đâu, hai chúng ta không còn quan hệ nào nữa, đối với yêu cầu của ba tôi, tôi cũng đã thực hiện được...”
Lúc Thẩm Mộng Thần đi tới cửa muốn rời khỏi, quay người lại nhìn Vương Thu Cúc lâu hơn một chút: “Vương Thu Cúc, bà đã hủy đi cả một đời của ba tôi rồi, cũng đã hủy đi nửa đời trước của tôi, tôi đã chặn số điện thoại của bà, sau này bà... tự giải quyết cho tốt đi...”
Vương Thu Cúc ngượng ngùng cười cười, không tiếp tục quan tâm Thẩm Mộng Thần nữa mà lôi kéo dì Trương nói chuyện phiếm, đợi đến sau khi Thẩm Mộng Thần đi ra khỏi cửa, Vương Thu Cúc lại nói với Trương Đào luôn im lặng cả quá trình: “Trương Đào, cháu cũng đừng có trách dì lòng dạ độc ác, mấy năm nay dì của cháu cũng sống không dễ dàng gì, chồng chết rồi, con gái cũng không phải là con gái ruột, dì cũng phải tìm đường lui cho nửa đời sau của dì chứ...”
Trương Đào nhíu