Lúc này Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần cách con đường nhìn nhau, tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng Lâm Chi Diêu vẫn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra, Thẩm Mộng Thần gầy đi, gầy rất nhiều. Nhưng cô vẫn xinh đẹp như vậy.
Dáng người cô cao gầy, đeo giày cao gót nên cao khoảng một mét bảy, cô mặc áo khoác màu đen, đôi chân thon dài thẳng tắp đeo tất chân, đi giày cao gót, tay cô còn kéo theo một vali màu đen.
Lâm Chi Diêu nhìn thấy hình như Thẩm Mộng Thần đang khóc, khi anh thấy Thẩm Mộng Thần rơi nước mắt thì trong lòng anh vô cùng đau đớn...
Lúc này Trần Viên Viên thấy Lâm Chi Diêu dừng lại không đi nữa thì liền đưa tay lắc lắc ở trước mặt anh, sau đó cô nhảy nhảy trước mặt anh: "Này anh, anh nhìn gì vậy? Đi thôi, đi ăn bánh bao súp với em trước được không, đói muốn chết..."
Trần Viên Viên kéo cánh tay Lâm Chi Diêu làm nũng, nhưng Lâm Chi Diêu vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ. Sau đó nước mắt Lâm Chi Diêu đột nhiên chảy xuống...
Trần Viên Viên thấy Lâm Chi Diêu nhìn về phía đối diện chảy nước mắt thì cô cũng quay đầu nhìn về phía đối diện. Sau đó cô thấy bên đường lớn có một cô gái xinh đẹp mặc áo khoác màu đen kéo vali đứng ở chỗ đó... Hình như cũng đang khóc...
Nhưng khi Trần Viên Viên nhìn về phía Thẩm Mộng Thần thì Thẩm Mộng Thần đột nhiên xoay người rời đi, không nhìn Lâm Chi Diêu nữa.
Thẩm Mộng Thần thấy bên cạnh Lâm Chi Diêu có một cô gái xinh đẹp ôm cánh tay Lâm Chi Diêu, nhìn Lâm Chi Diêu cười với cô gái đó thì trong lòng cô vô cùng vô cùng đau đớn...
Bên... Bên cạnh đã có bạn gái mới rồi sao? Không, nói cách khác, có lẽ là bạn gái đầu tiên, một năm anh ở bên cạnh cô không tính là anh yêu đương đúng không?
Thẩm Mộng Thần đi rồi, Vương Thu Cúc cũng nhìn thoáng qua bên này, sau đó đuổi theo Thẩm Mộng Thần...
Trần Viên Viên nhìn Thẩm Mộng Thần đi rồi, sau đó cô quay đầu nhìn Lâm Chi Diêu rơi nước mắt thì cô đột nhiên hiểu được gì đó, giọng run rẩy nói: "Anh, có phải chị gái kia là chị dâu đúng không?"
Lâm Chi Diêu không ngừng rơi nước mắt, lại không nói chuyện.
Trần Viên Viên đã hiểu, cô thấy Thẩm Mộng Thần sắp đi xa thì không ôm cánh tay Lâm Chi Diêu nữa mà muốn đuổi theo. Nhưng sau đó Lâm Chi Diêu kéo tay cô lại. Cho dù cô dùng sức thế nào thì Lâm Chi Diêu cũng không buông tay.
"Anh, buông tay em ra, anh buông tay ra..." Trần Viên Viên gấp đến mức rơi nước mắt. Cô biết rõ người phụ nữ vừa rồi có vị trí quan trọng thế nào ở trong lòng Lâm Chi Diêu hơn bất cứ ai! Nhưng Lâm Chi Diêu sống chết không buông tay...
"Anh, em cầu xin anh, anh buông tay ra, chị sắp đi xa rồi..."
"Anh..." Trần Viên Viên rơi nước mắt đau khổ cầu xin Lâm Chi Diêu. Nhưng Lâm Chi Diêu sống chết không buông, không cho Trần Viên Viên đuổi theo Thẩm Mộng Thần.
Trần Viên Viên trơ mắt nhìn Thẩm Mộng Thần ngày càng đi xa, đến khi biến mất không thấy gì nữa.
"Anh..." Trần Viên Viên bất lực ngồi xổm xuống đất, khóc lóc gào lớn với Lâm Chi Diêu...
Lâm Chi Diêu đau khổ nhắm mắt lại, tập đoàn Cửu Châu đã chuyển khỏi thành phố Nam Giang, gia tộc đã khoan dung anh rất nhiều. Gia tộc Lâm Thị lớn như thế, không đếm được có bao nhiêu người, mỗi ngày lấy anh làm trung tâm xoay quanh. Anh đã sớm không thể giống như trước đây, từ bỏ tất cả ở bên Thẩm Mộng Thần, trên người anh còn gánh vác toàn bộ gia tộc, điều hành mấy tập đoàn.
Hơn nữa không nói đến cắt đứt, tình cảm của Lâm Chi Diêu với Thẩm Mộng Thần rất phức tạp, anh thích cô. Nhưng anh cũng hận cô, Lâm Chi Diêu có thể chịu đựng mọi người sỉ nhục, nhưng anh không thể chịu nổi một câu nói của Thẩm Mộng Thần, anh không được gì cả, anh là kẻ vô dụng... Ở nhà họ Thẩm một năm, Thẩm Mộng Thần đã phá nát trái tim Lâm Chi Diêu thành từng mảnh nhỏ. Cô đã tự tay khắc đầy vết thương trên trái tim anh.
Tình yêu đôi khi ngọt ngào làm cho người ta khó quên, mà đôi khi sẽ làm cho mình đầy thương tích, tan nát cõi lòng. Lâm Chi Diêu đau khổ nhắm hai mắt lại, rốt cuộc anh và Thẩm Mộng Thần có duyên nhưng không có phận...
"Anh, em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi..." Trần Viên Viên nói ba lần xin lỗi