Thời gian trở lại một tháng trước, Thẩm Mộng Thần sau khi kéo Vương Thu Cúc ra khỏi tập đoàn Thiên Hải, về đến khách sạn thì nhốt mình trong phòng, ngây ngốc ba ngày ba đêm.
Cô đã khóc rất nhiều, trong ba ngày ba đêm, cô từ đầu đến tối nhớ lại tất cả mỗi lần gặp Lâm Chi Diêu. Sáng ngày thứ tư, Thẩm Mộng Thần rửa mặt, trang điểm tinh tế, thay bộ đồ mới.
“Lâm Chi Diêu, nếu như người bên cạnh anh là Ân Nhất Tiếu, vậy em sẽ không buông tay. Nhưng người bên cạnh là Viên Viên, em sẽ buông tay, cô ấy là một cô gái tốt, cô ấy sẽ cho anh hạnh phúc. Anh nhất định phải hạnh phúc, quên em đi, sống cuộc sống của chính anh, còn em cũng phải bắt đầu cuộc sống mới của em rồi... Có điều trong cuộc đời có anh từng là chồng của em, em thật sự rất vui, cũng thật sự rất hạnh phúc...” Thẩm Mộng Thần kéo rèm cửa sổ ra, nhìn về hướng của tập đoàn Thiên Hải, lẩm bẩm tự nói.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt của Thẩm Mộng Thần, Thẩm Mộng Thần dưới ánh nắng rõ ràng trở nên tràn đầy sức sống. Cô tốn thời gian ba ngày ba đêm để chôn chặt mọi thứ về Lâm Chi Diêu vào tận đáy lòng.
Thành phố Nam Giang cô không định quay về nữa, nhà với công ty đều mất rồi. Mà thành phố Thiên Hải này, mặc dù Lâm Chi Diêu cũng ở đây. Nhưng thành phố Thiên Hải dù sao là thành phố lớn, nhân khẩu cũng hơn 20 triệu dân, ở đây chỉ cần bạn có năng lực, đủ cố gắng thì nhất định có thể vươn lên ở nơi này.
Thẩm Mộng Thần là nhà thiết kế, ở thành phố Thiên Hải, cô sẽ phát triển tốt hơn.
Thẩm Mộng Thần mở máy tính up CV của mình lên, cô vốn dĩ tốt nghiệp trường đại học hành đầu, học lực xuất sắc. Hơn nữa bản thân lại từng mở công ty, đã từng làm rất nhiều hạng mục thành công. Cô buổi sáng up CV lên, chiều nhận được thư mời phỏng vấn. Thẩm Mộng Thần quá ưu tú, cho nên cho dù ở thành phố lớn như thành phố Thiên Hải, nhân tài như cô cũng không nhiều. Các công ty lớn cũng đều muốn tranh giành.
Một giờ trưa, Thẩm Mộng Thần sửa soạn xong chuẩn bị đến một công ty thiết kế lớn để phỏng vấn. Thẩm Mộng Thần mặc áo gió màu đen, áo len màu đen, thân dưới cũng là chiếc quần tất dày màu đen, phối với đôi cao gót màu đen. Cả người vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất.
Thẩm Mộng Thần đến công ty phỏng vấn lúc đợi thang máy thì cô phát hiện một vấn đề nhỏ, thang máy ở đây cần quẹt thẻ, cô không có thẻ của công ty này. Khi cô đang muốn gọi điện cho công ty. Đằng sau cô xuất hiện một người đàn ông đeo kính gọng vàng.
“Tôi có thẻ...” Người đàn ông mỉm cười với Thẩm Mộng Thần, sau đó quẹt thẻ. Sau khi cửa thang máy mở ra, Thẩm Mộng Thần cùng người đàn ông đó đi vào trong thang máy.
Sau khi bước vào, Thẩm Mộng Thần với người đàn ông đó cùng lúc hướng ấn vào tầng 5. Hai người sau khi phát hiện đối phương đều đến tầng 5, nháy mắt có hơi ngại ngùng.
“Cô đến Sáng Duy để phỏng vấn sao?” Người đàn ông khẽ mỉm cười nói với Thẩm Mộng Thần.
Thẩm Mộng Thần gật đầu: “Ừm đúng, tôi đến phỏng vấn, anh thì sao?”
Người đàn ông mỉm cười gật đầu: “Ừm, tôi cũng đến phỏng vấn...”
Một lúc sau Thẩm Mộng Thần bước vào phòng phỏng vấn của công ty Sáng Duy, kết quả phát hiện người phỏng vấn cô chính là người đàn ông đeo kính gọng vàng gặp ở trong thang máy. Thẩm Mộng Thần khẽ mỉm cười: “Chào anh, tôi là Thẩm Mộng Thần...”
Người đàn ông bắt tay của Thẩm Mộng Thần, cười nói: “Chào cô, tôi tên Mộc Diệp, rất vui được gặp cô...”
Mộc Diệp và Thẩm Mộng Thần nhìn nhau mỉm cười, hai người bước vào quy trình phỏng vấn, Mộc Diệp là giám đốc của Sáng Duy, anh ta sau khi xem sơ yếu