Trần Viên Viên run lẩy bẩy, cô quay lưng về phía Lâm Chi Diêu, vốn không có đủ can đảm để quay đầu nhìn Lâm Chi Diêu, nhưng bây giờ nước mắt của cô đã tuôn rơi lã chã trên gương mặt, Lâm Chi Diêu nói xin lỗi cô sao? Cô hiểu ngay tức khắc, thật ra hôm nay lúc nhìn thấy ánh mắt Lâm Chi Diêu nhìn Thẩm Mộng Thần là cô đã hiểu hết rồi…
“Em…Em đi nấu cơm, phải rồi…Anh đói rồi hả? Em đi nấu cơm, em đi ngay…” Trần Viên Viên vội vàng chạy xuống nhà bếp, cô không dám nghe lời Lâm Chi Diêu nói nữa, bởi thế cô lựa chọn không nghe. Sau khi xuống nhà bếp, Trần Viên Viên cầm chậu lên rửa rau…
“Xin lỗi…” Lâm Chi Diêu lên mở miệng nói với cô.
Một tiếng keng vang lên, chiếc chậu nhôm rơi xuống mặt đất, khi nãy cô còn có thể giả vờ không nghe thấy gì cả nhưng bây giờ Lâm Chi Diêu lại nói như thế, mộng tưởng sâu trong lòng cô ta đã vỡ nát hoàn toàn rồi.
Trần Viên Viên đứng trước tấm thớt, trong tay cầm một cọng rau, cầm chặt đến mức cọng rau chảy nước, nước mắt của cô không ngờ tuôn rơi lã chã, cô ta không hỏi vì sao Lâm Chi Diêu lại nói xin lỗi với mình, cô hiểu hết tất cả.
Lâm Chi Diêu nhìn bờ vai run run của Trần Viên Viên mà trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng anh không lừa nổi chính mình, hôm nay lúc anh nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh Thẩm Mộng Thần, anh bèn biết ngay rốt cuộc thì mình cũng thể quên được cô.
Hức…Trần Viên Viên lau nước mắt, cô hít sâu một hơi rồi quay người lại nhìn Lâm Chi Diêu: “Anh, em hiểu mà, thấy anh ở bên em hai tháng mà chỉ nắm tay em là em đã hiểu rồi. Từ trước đến nay anh chưa từng hôn em lần nào, em biết ngay trong lòng anh vẫn còn lưu luyến chị Mộng Thần…”
Trần Viên Viên sụt sịt, cô ấy cười cười rồi nói với Lâm Chi Diêu tiếp: “Anh, thật ra em đã biết từ đầu rồi, anh đến với em chỉ vì muốn chọc tức chị Mộng Thần mà thôi, mà anh cũng biết em luôn thích anh. Anh sống với em hai tháng này khiến cho em rất vui, thật sự rất vui…”
“Viên Viên, là anh có lỗi với em, anh là một thằng đàn ông cặn bã, làm tổn thương tình cảm của em…” Sau khi nói dứt lời, Lâm Chi Diêu đột ngột tát vào mặt mình, khóe miệng anh tràn ra máu tươi.
“Anh, anh làm gì thế…Sao anh lại đánh chính mình?” Trần Viên Viên vội vàng chạy đến trước mặt Lâm Chi Diêu rồi cầm giấy lau cho anh.
Trần Viên Viên vừa lau vừa lắc đầu: “Anh, anh mau đi tìm chị Mộng Thần đi, bây giờ anh đi ngay đi. Em không sao đâu, anh đừng quan tâm đến em. Chị Mộng Thần yêu anh như thế, anh đi tìm chị ấy đi, chắc chắn chị ấy sẽ về với anh…Em không muốn em đau buồn như thế nữa, thật đó…”
Trong lòng Lâm Chi Diêu cảm thấy buồn bã, anh biết mình đã làm tổn thương một cô gái tốt: “Viên Viên, anh…”
Trần Viên Viên vừa khóc vừa lắc đầu rồi nói: “Anh, nếu như anh thật sự kết hôn với em nhưng trong lòng vẫn lưu luyến chị Mộng Thần, đó mới là sự tổn thương lớn nhất, không phải hay sao? Bây giờ anh làm thế không chỉ làm em tổn thương mà cũng làm tổn thương chị Mộng Thần sâu sắc, anh càng dằn vặt mình nhiều hơn nữa…”
“Anh, anh đã ở bên em hai tháng, em vui lắm rồi, biết đủ lắm rồi. Ngay từ ban đầu em đã biết mình và anh không óc kết quả gì đâu. Từ đầu đến cuối em cũng chỉ là em gái của anh mà thôi. Được làm em gái của anh cả đời đã khiến em thấy đủ lắm rồi…Anh đi tìm chị Mộng Thần đi, em xin anh đó…” Trần Viên Viên khuyên Lâm Chi Diêu.
Sau khi nói dứt lời, Trần Viên Viên quay lưng đi ngay, lúc