Thành phố Nam Giang, nhà của Thẩm Mộng Thần, sau khi Lâm Chi Diêu vào nhà cùng với Thẩm Mộng Thần, thì đã nhìn thấy Vương Thu Cúc một người ngồi ngây người ở trong phòng khách.
Khi cách hai tháng gặp lại Vương Thu Cúc, phát hiện tóc của Vương Thu Cúc cũng không có chải, tóc bạc cũng nhiều thêm không ít, hốc mắt thâm quầng, sắc mặt vàng vọt, cả người cũng đã tiều tuỵ đi nhiều.
Sau khi Vương Thu Cúc thấy Lâm Chi Diêu cùng với Thẩm Mộng Thần trở về, cũng là không khỏi kinh ngạc, há to miệng: “Mộng Thần…con với Lâm Chi Diêu?”
Thẩm Mộng Thần nhìn dáng vẻ tiều tuỵ này của Vương Thu Cúc, trong lòng cô cũng hơi không nhẫn tâm, tuy rằng Vương Thu Cúc rất chanh chua cay nghiệt, nhưng Thẩm Mộng Thần suy cho cùng đã sống chung với bà ta hơn hai mươi năm.
Ít nhiều vẫn là có chút cảm tình, hơn nữa thời gian nữa năm này đến nay, Vương Thu Cúc qua thành dáng vẻ này, cũng đã ăn đủ đau khổ.
Thẩm Mộng Thần hít vào một hơi thật sâu: “Mẹ, tôi với Lâm Chi Diêu đã về….Nhưng mà chúng tôi còn không có giảng hoà, cũng không có tái kết hôn…”
Vương Thu Cúc nghe những lời này thì cau mày lại, nhưng rất mau thì đã giãn ra, kéo tay của Thẩm Mộng Thần: “Ừ ừ, trở về thì tốt rồi, trở về thì tốt rồi, không vội tái kết hôn, sau khi con và Lâm Chi Diêu ly hôn, mẹ cũng không nói cho bất luận người nào biết, chỉ chờ đợi một ngày nào đó con với Lâm Chi Diêu hoà thuận, con gái con đã chịu khổ rồi, là mẹ có lỗi với con…”
Vương Thu Cúc nói vậy, nước mắt lại rơi xuống, mấy tháng nay, một mình bà ta ở Thành phố Nam Giang, bà ta mới nhận thức có bao nhiêu khó khăn, bà ta mới nghĩ tới cái tốt của Thẩm Mộng Thần, bà ta mới nghĩa tới cái tốt của Lâm Chi Diêu.
Nhìn nước mắt hối hận kia của Vương Thu Cúc, trong lòng Thẩm Mộng Thần cũng vô cùng phức tạp, cô nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Chi Diêu, trong ánh mắt mang theo cầu khẩn, cô nghĩ cần phải để cho Lâm Chi Diêu tha thứ Vương Thu Cúc.
Vương Thu Cúc thấy Thẩm Mộng Thần đã nhìn về phía Lâm Chi Diêu, bà ta hít sâu một hơi, tự trong lòng bà ta rõ ràng là biết Lâm Chi Diêu có bao nhiêu không muốn nhìn thấy bà ta, mà trong thời gian cả một năm kia, bà ta lại đối xử với Lâm Chi Diêu như thế nào.
Vương Thu Cúc đi đến trước mặt Lâm Chi Diêu, bà ta đã hung hăng đánh lên miệng to của chính mình bốp bốp bốp, không có lưu tình chút nào, đã dùng hết sức lực lớn nhất của bản thân, tự đánh chính mình…..
Lâm Chi Diêu nhíu mày càng chặt, mẫu người như Lâm Chi Diêu này, không chịu nỗi nhất chính là tình cảnh như thế này.
Khi hắn rời khỏi Thành phố Nam Giang, cả đời này cũng không nghĩ lại nhìn thấy người phụ nữ này nữa.
Hơn nữa người phụ nữ này chỉ là mẹ nuôi của Thẩm Mộng Thần, nhưng không biết làm thế nào, Thẩm Mộng Thần còn để ý bà ta, nhìn thấy Vương Thu Cúc không ngừng tự đánh bản thân, anh hiểu rõ Vương Thu Cúc là muốn để cho trong lòng anh được trút giận.
Vì vậy anh không kêu ngừng thì Vương Thu Cúc sẽ không ngừng, khi Vương Thu Cúc vừa lại giơ tay lên chuẩn bị đánh xuống.
Lâm Chi Diêu một phát nắm chặt tay của bà ta. Nữa bên mặt của Vương Thu Cúc sưng lên: “Trước đây là tôi có lỗi với cậu, khiến cho Mộng Thần chịu khổ rồi, cũng khiến cho cậu chịu khổ rồi, xin lỗi cậu. Nếu như cậu cảm thấy chưa hả giận, cậu cứ đánh tôi đi, nữa năm nay tôi đã chịu đựng đủ rồi, bây giờ tôi chỉ muốn cậu sống thật tốt với Mộng Thần, tôi cũng không đòi hỏi gì nữa…”
Lâm Chi Diêu ngẩng đầu hít vào một hơi thật sâu, khi lại nhìn về phía Vương Thu Cúc, lại thở dài, trước đây Vương Thu Cúc lại như thế nào đối xử với anh, bà ta suy cho cùng cũng là mẹ của Thẩm Mộng Thần, Lâm Chi Diêu lại hận như thế nào, cũng không có khả năng thật sự đánh bà ta.
Lâm Chi Diêu thở dài nhìn Vương Thu Cúc mà nói: “Mẹ, đều đã đi qua, từ nay về sau con vẫn là con rể của mẹ, con rể tốt, sau này con cùng với Mộng Thần sẽ hiếu thảo với mẹ…”
“Này này này, được được, đều là lỗi của mẹ, các con, mẹ đã khiến cho hai đứa con chịu khổ rồi….Hai đứa con nghỉ ngơi đi, mẹ đi mua thức ăn, mẹ đi mua thức ăn…” Giờ phút này, Vương Thu Cúc nước mắt trực tiếp chảy dài.
Nói xong cầm ống tay áo mà lau nước mắt rồi đi ra ngoài mua thức ăn.
Chờ Vương Thu Cúc đi rồi, Thẩm Mộng Thần đã liếc Lâm Chi Diêu một cái, chau mày nói: “Lâm Chi Diêu, tôi mệt rồi, tôi nghĩ một người nghỉ ngơi sẽ….”
Lâm Chi Diêu gật đầu nói: “Được, vậy tôi đi trước đây…”
Khi Lâm Chi Diêu vừa đi đến cửa, đột nhiên Thẩm Mộng Thần gọi hắn lại: “Lâm Chi Diêu, tối nay sinh nhật của bà nội tôi, anh đi cùng với tôi chứ…”
Lâm Chi Diêu cau mày: “Mộng Thần, bọn họ đối xử với em rất không tốt, em còn đi sao?”
Thẩm Mộng Thần thở dài: “Đi chứ, công ty đã không có, công ty của bà nội ở Nam Giang rất lớn, buổi tối tôi nói với bà ta, xem có thể đi làm ở công ty của nhà họ Thẩm hay không…”
“Không cần đi cầu xin bọn họ!” Hầu