Giờ phút này không riêng gì anh Yến Tử, Vương Thu Cúc cũng sợ choáng váng, đứa con rể vô dụng trong ấn tượng của bà ta lại có thể khiến cho lão đại của anh Yến Tử sợ đến như vậy sao? Lúc này trong lòng Vương Thu Cúc chỉ còn sợ hãi, đột nhiên bà ta nghĩ đến mấy tháng trước, câu cuối cùng Lâm Chi Diêu nói với bà ta trước khi rời đi kia: “Bà thật sự nên cảm thấy may mắn vì bà là mẹ của Mộng Thần...”
Trước kia Vương Thu Cúc không hiểu câu nói này, sau này đã hiểu được một chút từ chỗ của Giang Hằng, mà giờ khắc này thì hiểu rõ thật rồi. Chỉ là sau khi hiểu rõ, Vương Thu Cúc ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Lâm Chi Diêu, trong lòng bà ta đã sợ Lâm Chi Diêu đến cực hạn rồi.
Lúc này Lâm Chi Diêu đứng dậy, cầm ống thép trên đất, đi đến trước mặt Yến Tử, vung ống thép nện một cái thật mạnh lên tay trái anh ta...
“A...” Yến Tử phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Im miệng! Còn không ngại mất mặt sao! Thế nào? Còn không mau chóng cảm ơn ngài Lâm! Mẹ nó mày không muốn sống nữa à?” Lục Sẹo thấy Lâm Chi Diêu nhíu mày, vội vàng đạp Yến Tử một phát rồi quát lớn. Tên Yến Tử này dám đánh dám liều, được coi là một thuộc hạ tốt của anh ta, anh ta cũng không muốn mất đi.
Yến Tử cũng không phải kẻ ngu, sau khi nghe thấy Lục Sẹo nói xong, lập tức hiểu rõ, vội vàng dập đầu với Lâm Chi Diêu: “Cảm ơn ngài Lâm, cảm ơn ngài Lâm...”
Lâm Chi Diêu bĩu môi, châm một điếu thuốc: “Tôi đánh gãy một cánh tay của anh, có phải trong lòng rất không phục hay không?”
Yến Tử nghe vậy, sắc mặt lại càng trắng hơn, dập đầu liên tục: “Không, không, ngài Lâm, tôi phục rồi, tôi phục rồi...”
Vương Thu Cúc nhìn thấy cảnh tượng này, sợ hãi ngồi trên đất. Cho dù đã ngồi co quắp trên mặt đất, nhưng cơ thể bà ta vẫn còn đang run rẩy...
Lúc này Lục Sẹo giật thẻ của Lâm Chi Diêu từ trong tay Yến Tử, cung kính đưa cho Lâm Chi Diêu: “Ngài Lâm, thẻ của ngài...”
Lâm Chi Diêu cầm trong tay liếc nhìn một cái, sau đó ném thẻ lên người Yến Tử, nói với Lục Sẹo: “Trị thương cho anh ta đi, là một hạt giống tốt, nếu đào tạo tốt...”
“Cảm ơn ngài Lâm... cảm ơn ngài Lâm...” Yến Tử vội vàng gửi lời cảm ơn đến Lâm Chi Diêu.
Sự việc xong xuôi, Lâm Chi Diêu quay đầu nói với Vương Thu Cúc: “Tốt rồi mẹ, giải quyết xong rồi, sau này chắc rằng không ai dám đòi nợ mẹ nữa đâu, trở về thôi, về muộn Mộng Thần sẽ lo lắng...”
“Hả, ừ...” Vương Thu Cúc hoang mang lo sợ mà gật đầu, đi theo Lâm Chi Diêu ra ngoài.
Ngay tại khi Vương Thu Cúc vừa đi được hai bước, hai người phụ nữ trong phòng sốt ruột gọi bà ta: “Thu Cúc, giúp chúng tôi với, cầu xin bà đấy Thu Cúc, giúp chúng tôi đi, chúng tôi cũng không bao giờ dám đánh bạc nữa...”
Trên mặt Vương