Sau khi đi vào sảnh tiệc, Thẩm Mộng Thần đi đến trước mặt Thẩm lão thái quân, cung kính lên tiếng chào: “Bà nội sinh nhật vui vẻ, chúc bà sự khỏe, vạn sự như ý......”
Bà cụ Thẩm nhìn thấy Thẩm Mộng Thần sau, gật đầu ừ một tiếng: “Tìm một chỗ ngồi đi......”
Thái độ Bà cụ Thẩm đối với Thẩm Mộng Thần hờ hững lạnh lẽo, vô cùng lạnh lùng.
Bác hai của Thẩm Mộng Thần Thẩm Chấn Hoa quát lớn Thẩm Mộng Thần: “Mộng Thần cô xảy ra chuyện gì sao? Sao bây giờ mới đến? Cô không biết hôm nay là đại thọ bảy mươi của bà nội cô sao?”
Thẩm Mộng Thần áy náy nói: “Thật ngại quá, cháu hôm nay mới từ Thiên Hải trở về, thu dọn mọi thứ hết nửa ngày......”
Thẩm Chấn Hoa cười lạnh nói: “Ha ha, xem ra trong lòng cô, cô thu dọn đồ đạc còn quan trọng hơn so với sinh nhật bà nội mình mà......”
Vương Thu Cúc thấyThẩm Chấn Hoa không ngừng chê bai Thẩm Mộng Thần. Không nhịn được cười trả lời một câu: “A, chúng tôi nào so sánh được anh hai đây, nhà anh đại nghiệp lớn, lại là người đứng thứ hai công ty nhà họ Thẩm, chúng tôi sao bì được, sau khi Minh Đạo chết, ai quản hai mẹ con chúng ta đâu, ha ha......”
Vương Thu Cúc vừa nói xong, Bà cụ Thẩm đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Hừ, Thu Cúc con lại nói ta không phải sao? Nói ta bất công sao? Hả?”
Vương Thu Cúc cười lạnh, chụp chụp móng tay, mặt mày khó đoán nói: “Ôi dào, mẹ, con nào dám nói mẹ đâu? Lúc Minh Đạo sống, con cũng không dám, đừng nói là khi Minh Đạo chết, con chính là một người ngoài, ai quan tâm bọn con chết sống thế nào......”
Bà cụ Thẩm híp mắt lại, Thẩm Chấn Hoa đập một bàn tay trên mặt bàn: “Vương Thu Cúc ! Cô nói chuyện với mẹ thế đấy hả? Mừng thọ mẹ cô không muốn tới cũng đừng tới, bây giờ cô có thể đi !”
Vương Thu Cúc cười lạnh nói: “À, đi thì đi, con rể tôi là Lâm Chi Diêu bị nhà họ Thẩm các người ngăn ở ngoài cửa, nói là người ngoài,nên tôi không còn xấu hổ ở đây nữa, tôi vẫn tự nhận thức được một chút
.....”
Vương Thu Cúc nói xong cũng đi ra ngoài, thật mới mẻ, mặc dù Lâm Chi Diêu nói với bà ta anh không có tiền. Vương Thu Cúc là kẻ nịnh hót, xu nịnh điển hình, bà ta là kẻ hơm hĩnh nhưng cũng không phải thật ngốc, Lâm Chi Diêu mặc dù nói với bà ta mình không có tiền, nhưng quan hệ Lâm Chi Diêu còn đó. Là bạn bè của Tổng giám đốc tập đoàn Cửu Châu Giang Hằng, còn nữa xế chiều hôm nay chuyện đại ca của Yến Tử. Cho nên Vương Thu Cúc bây giờ đắc tội nhà họ Thẩm, trong nội tâm bà ta không hoảng chút nào.
Thẩm Mộng Thần ở bên cạnh nhìn Vương Thu Cúc sợ cái này sợ cái kia, đều sợ ngây người. Đây là Vương Thu Cúc cô biết sao? Trước kia khi ở trước mặt người nhà họ Thẩm, luôn ăn nói khép nép đấy ư? Mà bây giờ bà lại bảo vệ Lâm Chi Diêu như thế lại là ý gì đây? Có điều, nghi hoặc thì nghi hoặc Vương Thu Cúc bây giờ bảo vệ Lâm Chi Diêu, trong lòng cô rất thoải mái.
“Được rồi Thu Cúc, đều là người một nhà, sao mà? Hôm nay là sinh nhật mẹ, cô và Mộng Thần nhanh tìm chỗ ngồi......”
Bác cả Thẩm Mộng Thần Thẩm Vu Ân cười ha hả khuyên nhủ.
Thẩm Vu Ân nói Vương Thu Cúc xong, lại nói Thẩm Mộng Thần: “Mộng Thần, bác nghe nói cháu bán công ty? Cháu sau này tính thế nào ?”
Thẩm Mộng Thần chần chừ một lúc nói với bà cụ Thẩm : “Bà nội, cháu...... Cháu có thể trở về công ty nhà họ Thẩm làm không?”
Bà cụ Thẩm nhíu nhíu mày: “Mộng Thần à, công ty bây giờ cũng không tốt hơn, rất khó khăn, cháu trở về ta hoan nghênh, nhưng bây giờ công ty không có vị trí phù hợp với cháu, vị trí Giám đốc đều có người, bà nội cũng không thể để cháu làm nhân viên nhỏ được?”
Thẩm Mộng Thần nghe vậy, ánh mắt mờ đi, lập tức cười nói: “Dạ, không sao, cảm ơn bà nội, cháu...... cháu đi xin việc khác ạ......”
Thẩm Mộng Thần nói xong cũng