Lâm Chi Diêu lái xe đưa Thẩm Mộng Thần về nhà, sau khi xuống xe, Vương Thu Cúc chào tạm biệt Lâm Chi Diêu rồi đi lên lầu. Thẩm Mộng Thần đi được hai bước bèn dừng bước, quay người nhìn Lâm Chi Diêu, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Sao thế?” Lâm Chi Diêu mỉm cười nhìn cô.
Thẩm Mộng Thần mím môi: “Anh tìm được chỗ chưa? Hay là tối nay anh lên đó ngủ đi?”
Lâm Chi Diêu cảm thấy ấm áp vô cùng, anh mỉm cười với Thẩm Mộng Thần nhưng vẫn lắc lắc đầu: “Không lên đâu, em nghỉ ngơi sớm đi, đừng lo lắng cho tôi, tôi tìm bừa một chỗ là được rồi, trong tay anh còn nhiều tiền lắm…”
“Ừm, được rồi, trời lạnh lắm, anh mặc nhiều đồ vào, đừng để bị cảm…” Thẩm Mộng Thần lo lắng cho Lâm Chi Diêu…Sau khi nói dứt lời bèn đi lên phòng.
Đợi đến khi Thẩm Mộng Thần đi rồi, Lâm Chi Diêu bèn lái xe đến tập đoàn Cửu Châu…
Trong phòng làm việc của củ tịch tập đoàn Cửu Châu, Giang Hằng nhíu mày nói với Lâm Chi Diêu: “Đại ca, tình thế trong nhà họ Thẩm bất lợi với chị dâu lắm, cũng bắt chị dâu ngồi ở hàng cuối cùng trong buổi tiệc tối nay, hay là em tiêu diệt nhà họ Thẩm nhé?”
Ánh mắt Giang Hằng trở nên lạnh lùng, đãi ngộ nhà họ Thẩm dành cho Thẩm Mộng Thần khiến cho anh không chịu nổi. Nếu muốn hủy diệt nhà họ Thẩm, vốn chẳng cần đến Lâm Chi Diêu ra tay thì anh ta cũng có thể tiêu diệt nhà họ Thẩm, hủy diệt nhà họ Thẩm nho nhỏ ấy dễ như trở bàn tay…
Nhưng Lâm Chi Diêu lại lắc đầu, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Tiêu diệt? Ha ha, thế thì hời cho bọn họ quá, làm công ty nhà họ Thẩm phá sản rất dễ, nhưng sau khi phá sản xong thì sao? Với tính cách tham tiền của bọn họ, chắc chắn ngày nào cũng sẽ gây phiền phức cho Mộng Thần. Đến lúc ấy nói không chừng lại gây thêm phiền phức. Nhưng cũng phải dạy dỗ nhà họ Thẩm một chặp mới được…”
Lâm Chi Diêu nhẹ nhàng gõ ngón tay xuống bàn: “Tôi muốn khiến cho nhà họ Thẩm từ từ cảm nhận được tuyệt vọng, không đánh chết ngay mà cứ tù từ. Chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Thẩm chính là công ty đó, ha ha, dễ thôi, từ nay về sau, khiến cho công ty của nhà họ Thẩm lâm vào tình trạng đình trệ, bây giờ cậu hãy phá hỏng những dự án kiếm ra tiền của bọn họ đi. Với sự nỗ lực của đám người nhà họ Thẩm, công ty ấy sẽ không thể phát triển được nữa…”
Ánh mắt Giang Hằng sáng bừng: “Ừm, cách này hay đấy, không có gì ác hơn là phá hỏng tương lai của bọn họ, khiến cho công ty của bọn họ không tài nào phát triển nổi, càng không có tương lai gì cả cho dù bản thân đã cố gắng thế nào…”
Lâm Chi Diêu ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nói với Giang Hằng: “Ngày mai Mộng Thần sẽ lên công ty làm việc, nếu như tôi cũng có mặt ở công ty thì có thể cô ấy sẽ cảm thấy khó chịu, thế này đi, ngày mai cậu thu mua lại công ty cũ của Mộng Thần, để cho cô ấy tiếp tục đi làm ở đó, đừng thuyên chuyển quản lý cũ của công ty cô ấy đi, điều vài người giỏi giang sang đó giúp cô ấy, cũng để cho tôi vị trí quản lý cao trong công ty, quản lý bộ phận thương vụ đi, tôi muốn vả mặt nhà họ Thẩm!”
Giang Hằng gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ làm ngay trong đêm…”
Sau khi Giang Hằng rời khỏi đây, Lâm Chi Diêu đứng trước cửa sổ sát đất to lớn trong phòng làm việc ở tầng cao nhất, anh nhếch môi cười lạnh: “Sinh nhật sao? Nếu đứa ở rể như tôi đây không chuẩn bị một phần quà sinh nhật cho các người thì có kỳ lắm không?”
…
Mười giờ tối, lúc bà cụ Thẩm còn đang nhận lời chúc phúc trong buổi tiệc thì đột nhiên Thẩm Chấn Hoa và Thẩm Vu Ân biến sắc, bọn họ gọi bà ta sang một bên.
Bà cụ Thẩm đang vui vẻ, bị hai đứa con kéo ra khỏi phòng tiệc, gương mặt hơi sầm xuống, gõ mạnh quải trượng xuống sàn rồi nói: “Có việc gì mà hoang mang như thế! Còn ra thể thống gì nữa!”
Thẩm Chấn Hoa há miệng, nhưng cuối cùng Thẩm Vu Ân vẫn phải cắn răng mà nói: “Ôi, anh cả, hay là anh nói đi…”
Thẩm Vu Ân nhíu mày nhìn bà cụ Thẩm: “Mẹ à, việc khẩn cấp lắm, không thể đợi đến sáng mai được, bây giờ chúng ta phải quay về công ty tìm đối sách…”
Nghe thấy thế, bà