Thẩm Mộng Thần cúi đầu xuống, cảm thấy mắt mình nhức nhối, nước mắt sắp rơi, nhưng ngay sau đó, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng nhịn trở về. Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt đã có một nụ cười nhẹ, cô nhìn Lâm Chi Diêu với nụ cười đó.
Thẩm Mộng Thần yên lặng ngồi đối diện Lâm Chi Diêu, nhìn anh, nhìn Lâm Chi Diêu. Trong mắt cô mang theo một sự trìu mến, mang theo một cảm giác an toàn.
…
Sau khi ăn xong, Thẩm Mộng Thần tự mình quay về công ty, Lâm Chi Diêu nói tiễn cô nhưng cô không chịu mà tự mình rời đi. Lý do tại sao cô không để Lâm Chi Diêu tiễn là vì cô muốn ở một mình. Ở một mình trong im lặng.
Dù chỉ một mình đi trên con đường, nhưng trái tim cô lại tràn đầy ngọt ngào, thứ ngọt ngào được người đàn ông cô thích âm thầm che chở, đó là cảm giác được yêu.
Từ đầu đến cuối, Lâm Chi Diêu đều không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, gặp phải khó khăn gì. Nhưng Lâm Chi Diêu đã bí mật giúp cô giải quyết nó một cách hoàn hảo. Cô không cần phải nói nhiều điều, nhưng anh sẽ vì cô mà làm.
Lúc này Thẩm Mộng Thần đã có ý nghĩ ngày mai sẽ tái hôn với Lâm Chi Diêu. Lần này cô muốn gả cho anh, làm người vợ chân chính của anh, là một đời một thế của anh, thực sự gả cho Lâm Chi Diêu, làm vợ cả đời anh, yêu anh thật tốt, dùng tất cả những gì của cô để yêu anh.
Cho nên vừa nãy ở lối vào khách sạn Bán Nguyệt Loan, Thẩm Mộng Thần từ chối Lâm Chi Diêu tiễn cô. Bởi vì cô sợ, thực sự sợ mình không kiềm chế được mà đưa Lâm Chi Diêu đến Cục Nội vụ, trực tiếp nhận giấy đăng ký kết hôn.
Thật ra trong lòng Thẩm Mộng Thần đã xác định kiếp này cô chỉ gả cho Lâm Chi Diêu. Nhưng nếu bảo cô và anh lấy chứng nhận kết hôn như vậy, cô cũng sẽ cảm thấy không cam lòng. Dù sao thì cô và anh vẫn chưa yêu nhau. Hơn nữa khi Lâm Chi Diêu ở thành phố Thiên Hải, cho dù anh có phải đang trêu tức cô hay không, nhưng chuyện Lâm Chi Diêu và Trần Viên Viên ở bên nhau cô vẫn chưa hoàn toàn buông xuống được.
“Lâm Chi Diêu, xin hãy cho em thêm một thời gian, dù chỉ một tháng hay vài ngày cũng được. Trước khi chúng ta tái hôn, em muốn có một mối quan hệ tốt với anh, thực sự có một mối quan hệ tốt với anh…” Thẩm Mộng Thần thầm nói với Lâm Chi Diêu.
Thẩm Mộng Thần vừa nghĩ xong, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ánh nắng rực rỡ, trên mặt lộ ra ý cười, khuôn mặt ửng đỏ, phảng phất có hương vị của thiếu nữ rung động, thật quyến rũ…
Sau nửa tiếng, Thẩm Mộng Thần bước vào phòng làm việc với nụ cười hạnh phúc, cô bước đi mạnh mẽ, khi các đồng nghiệp trong văn phòng nhìn thấy cô, có thể cảm thấy Thẩm Mộng Thần ngày hôm nay dường như đã bớt phiền muộn, trút được phần nào gánh nặng.
Thẩm Mộng Thần hít một hơi thật sâu, tự tin ngồi vào ghế, bắt đầu làm việc một cách tràn đầy năng lượng. Lúc bốn giờ chiều, Thẩm Mộng Thần đang làm việc thì nhận được tin nhắn Messenger từ Lâm Chi Diêu.
“Mộng Thần, anh nhớ em…”
Lâm Chi Diêu chỉ gửi một câu như thế này đã khiến Thẩm Mộng Thần không còn động lực làm việc. Thẩm Mộng Thần không muốn nói chuyện với Lâm Chi Diêu, dù sao cũng là thời gian làm việc, nên cô tiếp tục làm việc chăm chỉ. Giả vờ là rất bận rộn.
Nhưng ngay sau đó, Thẩm Mộng Thần ngừng làm việc, thở dài thườn thượt trong lòng. Mở cửa sổ trò chuyện Messenger, cắn môi, mặt ửng hồng, cô trả lời Lâm Chi Diêu: “Chưa tan làm…”
Ngay sau khi Thẩm Mộng Thần gửi xong, Lâm Chi Diêu