Thẩm Mộng Thần ngẩng đầu liếc nhìn cô bạn thân Cố Mịch nói: “Mịch Mịch, tớ hỏi cậu một chuyện, cậu nói xem có thể có lý do gì, khiến một người đàn ông có tiền cam nguyện ở rể? Hơn nữa còn chịu đánh chịu mắng chứ?”
Trong mắt của mỹ nữ tên Mịch Mịch ánh lên sự hài hước, vì thế nói: “Ha ha, sao hả, cậu cuối cùng phát hiện Lâm Chi Diêu nhà cậu là phú nhị đại che giấu thân phận sao?”
Ngón tay thon dài trắng trẻo của Cố Mịch khẽ gõ vào chiếc ly rượu vang... cặp đùi gợi cảm ở dưới bàn đung đưa, chọc không ít đàn ông trong nhà hàng quay qua nhìn về phía này, nhưng cô ta lại không để tâm...
Thẩm Mộng Thần nhíu mày nói: “Cậu có ý gì?”
Cố Mịch uống một ngụm rượu vang nói: “Tớ sớm đã nói với cậu rồi, tôi vừa nhìn Lâm Chi Diêu thì biết anh ta không phải người đàn ông bình thường! Trong ánh mắt của anh ta có một loại tự tin nồng đậm, mà đàn ông có loại ánh mắt này, sao có thể là người bình thường chứ?”
Thẩm Mộng Thần không quan tâm những lời này, bởi vì trong một năm này thật sự không có nhìn ánh mắt của Lâm Chi Diêu bao giờ.
Vì thế tiếp tục nói: “Cậu đừng chuyển chủ đề, trả lời câu hỏi của tớ. Có nguyên nhân gì có thể khiến một người đàn ông có tiền, cam nguyện ở rể chứ? Chịu mọi sỉ nhục cùng coi thường!”
Cố Mịch hít một hơi thật sâu, đáy mắt ẩn chứa một tia hồi ức, từ từ nói: “Là yêu, nếu như cậu yêu sâu đậm một người, vậy thì cậu cái gì cũng nguyện ý làm gì anh ta...”
“Yêu? Lâm Chi Diêu thích tớ? Anh ta đi ở rể chỉ là cần tiền.”
Thẩm Mộng Thần nhỏ giọng tự lẩm bẩm với chính mình... Sau đó lảo đảo muốn đi cầm rượu uống...
“Ha, ai biết được chứ? Tớ không phải anh ta, đến uống rượu đi...”
Cố Mịch cầm ly rượu cùng uống với Thẩm Mộng Thần...
“Anh ta yêu tớ? Sao có thể chứ?”
Dòng suy nghĩ của Thẩm Mộng Thần có hơi mê mang... Bởi vì cô chưa từng yêu, ở trong ấn tượng của cô, Lâm Chi Diêu chỉ là cầm tiền của ba cô mà đến ở rể...
...
... Thẩm Mộng Thần đêm hôm khuya khoắt sau khi về đến nhà, vừa bước vào cửa thì đá bay đôi cao gót, vắt túi lên sô pha.
“Lâm Chi Diêu, đi rót cho tôi ly nước...”
Thẩm Mộng Thần vừa ngồi xuống thì quát lớn.
Nhưng tiếng quát của cô lại không có ai trả lời cô.
Sau đó Thẩm Mộng Thần nổi giận, tiếp tục gào lên: “Anh điếc rồi sao! Ha? Tôi nói rót cho tôi ly nước! Không nghe thấy sao? Ha?”
Thẩm Mộng Thần tiếp tục gào lên.
Lúc này Vương Thu Cúc mặc áo ngủ từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Thẩm Mộng Thần đang say rượu trên sô pha.
Bất mãn nói: “Con gọi tên phế vật đó làm gì? Con hồi sang đã ly hôn với tên vô dụng đó rồi! Nó sớm đã cút đi rồi...”
Sau khi Thẩm Mộng Thần nghe thấy, cơ thể đột nhiên rung lên, trong nháy mắt liền ngộ ra.
Thẩm Mộng Thần đột nhiên ngây ngốc, hai mắt đờ đẫn nhìn phòng khách...
Một năm nay thật ra trong lúc bất tri bất giác cô đã sớm quen với sự tồn tại của Lâm Chi Diêu, mỗi lần tâm trạng của cô không tốt, cô đều trút giận lên người Lâm Chi Diêu.
Mà một năm nay, Lâm Chi Diêu trước nay chưa từng nói cái gì, sau mỗi lần bị