Không phải Lâm Chi Diêu không muốn giết chết Thẩm Nhược Tuyết, dù sao cô ta cũng là chị Thẩm Mộng Thần, là người nhà của Thẩm Mộng Thần, có quan hệ huyết thống với cô. Bây giờ để Thẩm Nhược Tuyết thất bại cho cô ta từ từ cảm thấy tuyệt vọng, như vậy cũng tốt.
Còn gia đình nhà họ Thẩm, dù sao cũng là gia tộc nhà Thẩm Mộng Thần, Lâm Chi Diêu cũng không thể trực tiếp huỷ hoại, cho nên một số chuyện không dễ xử lý như vậy. Anh không thể để Thẩm Mộng Thần hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Thẩm được phải không? Nếu anh thực sự muốn làm vậy, anh nghĩ Thẩm Mộng Thần cũng sẽ dồng ý, dù sao bao nhiêu năm qua nhà họ Thẩm cũng đối xử với cô rất tệ.
Nhưng làm vậy được sao? Lâm Chi Diêu không biết. Nếu không thể để Thẩm Mộng Thần hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Thẩm thì sau này không qua lại nữa. Lâm Chi Diêu đã cho nhà họ Thẩm một bài học, và tương lai nhà họ Thẩm cũng đã được xác định rồi, đắc tội Lâm Chi Diêu, nhà họ Thẩm không còn có tương lai nữa!
Nếu sau này nhà họ Thẩm không còn chọc giận Lâm Chi Diêu, không còn chọc giận Thẩm Mộng Thần thì anh cũng sẽ không nhắm vào nhà họ Thẩm nữa. Nhưng nếu nhà họ Thẩm vẫn muốn tìm chết thì anh sẽ cho họ biết thế nào là thật sự tuyệt vọng!
Tối đó Lâm Chi Diêu đến đón Thẩm Mộng Thần như thường lệ, sau đó cùng cô về nhà ăn cơm. Mấy ngày sau cũng vậy, mà tình cảm của Lâm Chi Diêu với Thẩm Mộng Thần cũng nhanh chóng nảy sinh.
Chớp mắt đã lại tới tối thứ sau, sau khi ăn cơm xong, Thẩm Mộng Thần tiễn Lâm Chi Diêu xuống lầu như thường ngày, chỉ là khi Lâm Chi Diêu chuẩn bị lái xe đi, Thẩm Mộng Thần đã gọi anh lại.
“Sao vậy?” Lâm Chi Diêu hơi nghi ngờ hỏi Thẩm Mộng Thần.
Mặt Thẩm Mộng Thần ửng hồng, cắn môi nhìn Lâm Chi Diêu nói: “Tối nay, anh không đi nữa được không?”
Lâm Chi Diêu hơi run, nhìn Thẩm Mộng Thần thật sâu: “Mộng Thần, em chuẩn bị xong chưa?”
Thẩm Mộng Thần gật đầu: “Vâng, em không muốn rời xa anh, ngày mai chúng ta đi lấy giấy đăng ký được không?” Thẩm Mộng Thần nói xong thì nước mắt cũng ẩm ướt, Lâm Chi Diêu cũng không khá hơn là bao.
Khoé mắt Lâm Chi Diêu cũng ươn ướt: “Nhưng, nhưng anh còn chưa cầu hôn em…”
Thẩm Mộng Thần lắc đầu: “Em không cần, em yêu anh, em muốn làm vợ anh.”
Giọng Lâm Chi Diêu hơi nghẹn ngào: “Anh cũng chưa chuẩn bị hôn lễ hoành tráng cho em…”
Thẩm Mộng Thần tiếp tục lắc đầu: “Em cũng không cần.”
Lâm Chi Diêu vẫn nghẹn ngào: “Anh vẫn chưa mua nhà cho em…”
Nước mắt Thẩm Mộng Thần tuôn rơi: “Sau này chúng ta cùng nhau kiếm tiền, cố gắng làm việc chăm chỉ để mua…”
Thẩm Mộng Thần dừng lại một chút, nước mắt lưng tròng hỏi Lâm Chi Diêu: “Lâm Chi Diêu, bây giờ em không còn quan tâm gì nữa, em chỉ muốn được ở bên anh, mấy ngày nay mỗi tối nhìn anh rời đi, em đều rất nhớ rất nhớ anh, rất muốn anh ở lại bên em. Lâm Chi Diêu, em không cần gì cả, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn được không?”
Nước mắt Lâm Chi Diêu cũng không kìm được tuôn xuống, anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rực rỡ, cố gắng kìm nén nước mắt. Lâm Chi Diêu hít một hơi thật sâu rồi gật đầu với Thẩm Mộng Thần: “Được, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn, chúng ta tái hôn.”
“Vâng…” Thẩm Mộng Thần ngoan ngoãn gật đầu, ôm chặt lấy Lâm Chi Diêu.
Khi Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần lại vào nhà lần nữa, Vương Thu Cúc giật mình: “Mộng Thần, Chi Diêu, hai đứa?”
Thẩm Mộng Thần bị Vương Thu Cúc hỏi vậy thì mặt càng đỏ hơn, nhưng cô vẫn vô cùng hạnh phúc, nhỏ giọng nói với bà: “Mẹ, ngày mai con sẽ tái hôn với Lâm Chi Diêu, sáng mai chúng con sẽ đến Ủy ban …”
Vương Thu Cúc nghe xong thì vui mừng khôn xiết, bà gật đầu: “Ừ ừ, tái hôn là tốt, tái hôn là tốt rồi. Hai năm qua hai con cũng không dễ dàng gì, ngày mai mẹ đi cùng hai đứa!”
Lâm Chi Diêu cười với Vương Thu Cúc: “Mẹ, mẹ còn giữ chăn của con không? Mẹ mang ra cho con với nhé.”
Vương Thu Cúc còn chưa nói gì, Thẩm Mộng Thần đã cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng kéo góc áo Lâm Chi Diêu nói: “Anh đừng ngủ sofa nữa, anh vào cùng em đi…”
Thẩm Mộng Thần nói xong thì không dám nhìn Lâm Chi Diêu