Thật ra khi trước ông ta cũng cảm thấy thân phận của Lâm Chi Diêu không đơn giản, nhưng không hề ngờ được rằng thân phận của Lâm Chi Diêu lại kinh khủng như thế. Anh lại là người điều khiển thực tế sau lưng tập đoàn Cửu Châu, cũng là đại ca của Lục sẹo. Đúng như lời Chủ tịch thành phố Vương nói, người như Lâm Chi Diêu sao có thể cưỡng hiếp một nữ sinh đại học chứ?
Nếu không xử lí ổn thỏa chuyện này, vậy sẽ ảnh hưởng rất mạnh đến cả thành phố Nam Giang. Phải biết rằng hiện nay tập đoàn Cửu Châu là một biểu tượng của thành phố Nam Giang, thời gian trước khi tập đoàn Cửu Châu muốn dời đi, các cấp lãnh đạo thành phố đều đứng ra khuyên nhủ. Cuối cùng chẳng biết tại sao mà tập đoàn Cửu Châu ở lại, hơn nữa còn tăng vốn đầu tư! Chuyện này làm cho các tầng lớp của thành phố Nam Giang đều rất cảm kích, nửa năm qua đã ban bố nhiều chính sách ưu đãi cho tập đoàn Cửu Châu.
Nghĩ tới những chuyện này, Cục trưởng Tôn đã cảm thấy đau đầu. Khi Cục trưởng Tôn đang suy nghĩ, Chủ tịch thành phố Vương đã nói với ông ta: “Cứ làm theo thủ tục bình thương đi, tôi bảo lãnh cho anh Lâm! Chuyện này cậu đẩy nhanh tốc độ điều tra rõ ràng, nếu sinh viên nữ đó bôi nhọ anh Lâm thì nhất định phải giải thích với anh Lâm! Tóm lại không thể để anh Lâm ở đây thêm nữa!"
Cục trưởng Tôn nghe thế thì vội vàng gật đầu, sau đó dẫn Chủ tịch thành phố Vương tới phòng giam Lâm Chi Diêu. Giang Hằng và Lục sẹo không nói gì mà đi theo phía sau, Giang Hằng đã điều luật sư giỏi nhất trong nước từ Thiên Hải tới.
Sau khi mở cửa phòng giam Lâm Chi Diêu, bốn người bèn đi vào. Giang Hằng và Lục sẹo cung kính đứng sau lưng Lâm Chi Diêu. Lâm Chi Diêu ngồi, mặt không cảm xúc, nhìn Cục trưởng Tôn ở đối diện.
Cục trưởng Tôn ngại ngùng cười: “Xin lỗi anh Lâm, bây giờ anh có thể đi rồi..."
Lâm Chi Diêu ngẩng đầu nhìn Cục trưởng Tôn nói: “Chẳng phải ông nói muốn giam tôi 24 giờ sao? Chẳng phải ông nói còn phải giam tôi mấy năm sao?"
Cục trưởng Tôn cực kì lúng túng nói: “Xin lỗi anh Lâm. Tôi tin rằng với thân phận của anh thì sẽ không làm ra chuyện như thế. Về chuyện này, tôi sẽ điều ra rõ ràng trong thời gian ngắn nhất, cho anh một câu trả lời hài lòng."
Lúc này Chủ tịch thành phố Vương cũng vừa cười vừa vội vàng nói: “Anh Lâm à, chuyện này là do chúng tôi làm không đúng, anh cống hiến cho thành phố Nam Giang này, chúng tôi đều biết cả. Tôi thay mặt cho người dân thành phố Nam Giang cảm ơn anh, mong anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ đích thân giám sát, nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng!"
"Đại ca, luật sư đến từ Thiên Hải đang trên đường tới rồi, sẽ nhanh tới thôi..." Giang Hằng đứng sau lưng Lâm Chi Diêu cung kính nói.
Chủ tịch thành phố Vương nghe thế, lập tức càng nôn nóng, nói với Lâm Chi Diêu: “Anh Lâm, chuyện này...”
Chủ tịch thành phố Vương còn chưa nói xong, Lâm Chi Diêu đã khoát tay ngắt lời ông ta: “Tôi tin vào hiệu suất làm việc của chính phủ thành phố Nam Giang này. Sáu giờ tối tôi phải đón vợ tôi tan làm. Từ giờ đến sáu giờ tối còn bốn tiếng nữa, trước năm giờ, tôi cần một kết quả!"
Chủ tịch thành phố Vương vội vàng gật đầu: “Được, được, anh Lâm hãy yên tâm, trước năm giờ, chúng tôi chắc chắn sẽ cho anh một kết quả."
Chủ tịch thành phố Vương dừng một chút rồi nói: “Anh Lâm à, vậy anh đến phòng làm việc đợi nhé, ở đây thật sự quá..."
Lâm Chi Diêu lắc đầu: “Không cần. Tôi tuân thủ pháp luật, đồng thời tôi cũng tin tưởng luật pháp, các ông làm theo quy định là được."
Thái độ của Lâm Chi Diêu khiến Chủ tịch thành phố Vương và Cục trưởng Tôn rất áp lực. Hai người chỉ đành đi ra ngoài thương lượng, còn vội vàng bảo nhân viên tăng tốc thẩm vấn.
Chỉ với một tiếng ngắn ngủi đã có kết quả, sự thật là Thẩm Vũ Nặc uy hiếp và tập hợp dân anh chị trả thù Lâm Chi Diêu đã phơi bày trước mặt Cục trưởng Tôn.
Cục trưởng Tôn cầm kết quả tra hỏi rồi lại đi tới trước mặt Lâm Chi Diêu, áy náy nói: “Xin lỗi anh Lâm, do chúng tôi sơ suất, trải quả việc tra hỏi mới vỡ lẽ anh là người bị hại. Thẩm Vũ Nặc phải chịu trách nhiệm pháp luật tương ứng."
Lâm Chi Diêu gật đầu: “Ừ, việc làm của Thẩm Vũ Nặc nên bị xử phạt như thế nào?"
Cục trưởng Tôn nói: “Xét thấy vụ việc vẫn chưa gây ra hậu quả tồi tệ, tình hình cũng được khống chế, thế nên cô ta sẽ bị tạm giam hành chính từ ba đến bảy ngày, và còn lưu lại hồ sơ vụ án ở trong đồn công an.”
Lâm Chi Diêu nhìn Chủ tịch thành phố Vương: “Chủ tịch thành phố Vương, Đại học Nam Giang sẽ không xử phạt sinh viên tập hợp người để đánh lộn, gây ra ảnh hưởng xấu trong xã hội hay sao?"
Chủ tịch thành phố Vương suy nghĩ rồi nói: “Sinh