Nếu đã là người phụ nữ của Ngô Thế Hùng thì Trần Thanh Xuyên cũng không làm khó làm gì.
Nhặt thanh côn co giãn từ trên đất lên, Trần Thanh Xuyên đưa nó cho Ngô Thế Hùng.
Ngô Thế Hùng nhận lấy thanh côn, thầm suy tính trong lòng, ông ta cho rằng Trần Thanh Xuyên đang cố tình dạy cho mình một bài học.
Hết cách, tuy là người phụ nữ ông ta yêu nhất nhưng dù gì cũng là lỗi của cô ta trước, vậy nên chuyện này bắt buộc phải trả giá.
Chỉ là ngay lúc ông ta chuẩn bị ra tay, giọng Trần Thanh Xuyên đã truyền đến: “Chuyện này đến đây thôi.
”
Giờ đây Ngô Thế Hùng đã ý thức được, Trần Thanh Xuyên không hề muốn ông ta đến giải quyết cô ta, hoàn toàn không phải như ông ta nghĩ.
“Cảm ơn sếp Trần, cảm ơn sếp Trần!”
Ngô Thế Hùng vội vàng cảm ơn, sau đó muốn mời anh cùng dùng bữa trưa, tiện cho ông ta xin lỗi.
Nhưng Trần Thanh Xuyên không cho ông ta cơ hội, gọi Mạc Tiểu Vũ rồi đi liền.
Nhìn bóng lưng bước đi của Trần Thanh Xuyên, Ngô Thế Hùng không khỏi cảm thán: “Đây mới là nhân vật lớn có lòng vị tha thứ thiệt!”
Cô gái mặc sườn xám thoát khỏi hiểm nguy rồi bây giờ mới đứng dậy, bước tới bên cạnh Ngô Thế Hùng.
“Hùng gia, anh ta là ai thế?”
“Anh ta là ai? Cô gặp Triệu Hồng Vũ với tôi một lần, không phải cô nói Triệu Hồng Vũ là thần tượng của cô sao, cô muốn làm một Triệu Hồng Vũ ở giới này mà? Anh ta chính là ông chủ của Triệu Hồng Vũ.
Mà vừa nãy cô vừa ra tay với ông chủ của thần tượng mình đấy.
”
Cô gái nghe lời giới thiệu của ông ta xong thì ngạc nhiên há hốc mồm.
Cô ta không bao giờ nghĩ tới vốn dĩ nghĩ anh chỉ là một thằng con nhà giàu bình thường, thế mà lại có bối cảnh và thực lực ghê gớm vậy.
Mà chính mình vừa nãy còn muốn ra tay với anh, đúng là…
Trên đường rời khỏi quán trà, Mạc Tiểu Vũ nhìn Trần Thanh Xuyên đang lái xe bên cạnh.
“Chuyện ở quán trà thành thật xin lỗi anh, nếu không phải vì tôi thì anh cũng không cần mạo hiểm đánh nhau với người ta.
”
Lúc đánh nhau, Mạc Tiểu Vũ cũng ngạc nhiên với thủ đoạn của Trần Thanh Xuyên, nhưng bây giờ cô ta càng để ý anh hơn vì chuyện anh ra tay với người ta vì chuyện của mình.
Nhưng chuyện này trong mắt Trần Thanh Xuyên không tính là gì, anh phất phất tay: “Đều là chuyện nhỏ, không đáng để nhắc đến.
”
Tuy lời anh nói nhẹ nhàng, vậy nhưng Mạc Tiểu Vũ lại không xem đó như chuyện nhỏ.
“Anh giúp tôi nhiều quá rồi, anh cho tôi tiền, giúp mẹ tôi trị bệnh, anh còn giúp mẹ tôi sắp xếp chỗ phẫu thuật, anh còn giúp tôi tham gia show để tôi nổi tiếng, anh còn giới thiệu thầy này cô kia để định hướng tương lai cho tôi, hôm nay lại giúp tôi xử lí chuyện Lôi Quang Diệu…”
“Trần Thanh Xuyên, thật lòng tôi không biết nên cảm ơn anh thế nào cho đúng.
” Lúc nói những thứ này, Mạc Tiểu Vũ rất chân thành, sau đó cô ta nói với thái độ chân thành: “Vậy nên tôi chịu làm mọi chuyện vì anh, chuyện gì cũng được.
”
Trần Thanh Xuyên đương nhiên hiểu Mạc Tiểu Vũ chân thành từ tận tâm can, cũng quả thật sẽ giúp mình mọi thứ.
Nhưng anh không cần: “Chỉ xem như bạn bè giúp nhau là được, cô không cần bận tâm.
”
Khuyên cô ta xong, Trần Thanh Xuyên tiếp tục lái xe đến văn phòng của Hàn Thái.
Giúp đỡ giữa bạn bè, nhưng Mạc Tiểu Vũ cảm thấy mình dường như không giúp được gì cho Trần Thanh Xuyên, tuy không nói gì nữa nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mắc nợ Trần Thanh Xuyên, hơn nữa mắc nợ rất nhiều, không biết nên bù đắp thế nào…
Sau khi cô ta về nhà, Trần Thanh Xuyên lái xe về công ty, xử lý chuyện kia xong rồi vẫn phải làm việc tiếp.
Ngồi trong văn phòng, Trần Thanh Xuyên xử lý giấy tờ, cũng tính toán vài chuyện lớn gần đây của công ty.
Có mảnh đất kinh doanh gần đây treo biển bán ra, mảnh đất đó cũng ổn, Trần Thanh Xuyên đánh giá rất cao khu vực đó, thích hợp để xây dựng vùng kinh doanh đô thị ở đó, vậy nên anh đang tính toán mua lại mảnh đất đó với giá cả thế nào, lại tính xem