Vừa bước vào cửa, Tô Tuyết đã thành khẩn bày tỏ sự xin lỗi với Trần Thanh Xuyên, trông có vẻ như cô đang muốn quay đầu ăn lại cỏ cũ vậy.
Nhưng Trần Thanh Xuyên tin chắc rằng Tô Tuyết một người kiêu ngạo từ trong xương cốt, sẽ tuyệt đối không bao giờ quyết định như vậy.
Trên thực tế thì quả thật đúng là như vậy, sau đó Tô Tuyết nói với anh: “Tôi đã kiểm tra rồi, một ngàn vạn nhân dân tệ đó quả thực là do anh chuyển cho tôi, còn một ngàn vạn nhân dân tệ mà Lưu Chấn chuyển đến là thẻ tôi làm thay cho anh, nhưng tôi quên đưa tấm thẻ đó cho anh.”
“Trước đây tôi đã hiểu lầm anh, còn chế nhạo anh hết lần này đến lần khác.
Tôi muốn xin lỗi anh về điều này.”
Trần Thanh Xuyên mỉm cười, sau đó ra hiệu Tô Tuyết ngồi xuống, lúc này Tô Tuyết mới ngồi xuống ghế sô pha.
Rót một tách trà cho Tô Tuyết, sau đó Trần Thanh Xuyên lùi lại vài bước, ngồi vào bàn làm việc: “Cô nhất định không tới đây vì chút chuyện nhỏ này.”
Hiểu rõ cô đến như vậy à? Trong lòng Tô Tuyết dâng lên một cảm giác khó tả.
Nhưng cô không nghĩ nhiều về điều đó, sau đó cô nói với Trần Thanh Xuyên: “Đúng vậy, tôi tới đây chủ yếu là để nói với anh rằng một ngàn vạn nhân dân tệ đó nửa năm sau tôi mới có thể trả lại cho anh, nhưng trong thời gian này tôi sẽ trả lãi hàng tháng cho đến khi trả hết nợ gốc.”
Trần Thanh Xuyên xua tay: “Không cần đâu, khi đưa cho cô tôi đã nói rồi, một ngàn vạn đó là để giúp cô, không cần phải trả lại.”
Sự kiêu ngạo từ trong xương tủy tuyệt đối không cho phép Tô Tuyết nhận số tiền đó, cô lập tức từ chối.
Nhưng Trần Thanh Xuyên rõ ràng là còn kiêu ngạo hơn cô: “Tiền tôi đã cho đi tôi không bao giờ nhận lại, cô cũng không hề đặc biệt hơn những người khác, dựa vào cái gì mà tôi phải phá lệ?”
Tô Tuyết không nói nên lời, dựa vào cái gì, dựa vào việc cô là...!vợ cũ của Trần Thanh Xuyên? Những lời này cô không thể nói ra được.
Trần Thanh Xuyên cũng đã quyết định rồi, cho nên anh mới ra một đòn giết chết, chặn cứng lời nói của Tô Tuyết.
Nhưng không nói ra được, thì suy nghĩ trong thâm tâm vẫn đã xác định nhất định phải trả lại, chắc chắn sẽ trả lại.
Sau khi nói về việc trả lại tiền, Tô Tuyết cầm tách trà và nói chuyện về quá khứ với Trần Thanh Xuyên.
Đó không phải là hồi tưởng, mà chủ yếu là vì cô cảm thấy cần phải xin lỗi Trần Thanh Xuyên về những lời nói và hành động trước đây của mình.
“Nói đến xin lỗi, hình như tôi có rất nhiều chuyện muốn xin lỗi anh, cũng không biết phải bắt đầu nói đến chuyện này từ đâu...”
Một nụ cười hiện trên khuôn mặt xinh xắn của Tô Tuyết, nhưng đó là một nụ cười gượng gạo.
Trần Thanh Xuyên cũng nở nụ cười, cười rất bao dung: “Vậy thì đừng nhắc tới nữa, dù sao thì bản thân tôi cũng không để trong lòng.”
Tô Tuyết “ừm” một tiếng, Trần Thanh Xuyên biết ý xin lỗi của cô là tốt rồi, không cần phải nhắc từng chuyện ra rồi xin lỗi.
Cô đã đề cập đến chuyện đó, và cũng đã xin lỗi rồi, Tô Tuyết không cảm thấy mình còn cần phải ở lại nữa nên đứng dậy rời đi.
Chỉ đến cửa phòng, cô mới dừng chân lại một lúc mới quay đầu nhìn Trần Thanh Xuyên…
“Trong lòng tôi có một nghi vấn, nó đã làm phiền tôi cả đêm nay, anh có thể giúp tôi tháo gỡ được không?”
Trần Thanh Xuyên gật đầu, anh đại khái đã đoán được Tô Tuyết đang thắc mắc điều gì, trên thực tế cũng đúng như điều anh đã dự đoán.
Sau đó Tô Tuyết hỏi: “Anh...!tại sao lúc ban đầu anh lại kết hôn với tôi?”
Tô Tuyết biết rất rõ Trần Thanh Xuyên không yêu cô, ba năm trước cũng vậy, mà ba năm sau cũng thế, nhưng rõ ràng là từ ba năm trước Trần Thanh Xuyên đã là người thân phận cao quý, cho nên cô không hiểu tại sao một người ở trên cao như Trần Thanh Xuyên lại cam tâm đến ở rể nhà cô, phải chịu đựng sự dè bỉu tận ba năm qua.
Đối diện với ánh mắt háo hức chờ câu trả lời của Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên thành thật trả lời: “Bởi vì