Tôn Lộ lên tiếng khiến Lưu Cốc Đức cực kỳ khó chịu, đây rõ ràng đang tát vào mặt ông ta, giẫm lên thể diện của ông ta!
Điều này không chỉ Lưu Cốc Đức cảm nhận được, Trần Thanh Xuyên cũng cảm nhận được, đây nghiễm nhiên là biểu hiện của EQ thấp.
Song có thể hiểu được, lớn lên trong dòng dõi thư hương, nói đến sách vở Tôn Lộ đương nhiên rất mạnh, nhưng bàn đến chuyện nhân tình...!hiển nhiên cô ấy vẫn chưa được lão luyện.
Chẳng qua tình hình đã đến nước này, anh đương nhiên không thể ngồi xem náo nhiệt, không chỉ vì Tôn Lộ, mà còn là vì bố của Tôn Lộ, Tôn Chính Đạo là thầy của anh.
Ngay lúc Lưu Cốc Đức mặt mày xanh mét chuẩn bị chỉ trích Tôn Lộ, anh lại lên tiếng trước.
"Thầy à, nếu thầy cho rằng đàn chị của tôi nói bậy, vậy thì thầy cũng nên đưa ra căn cứ lý lẽ đi chứ? Không thể đứng như đứa trẻ đầu đường, tùy tiện chỉ trích đối phương là được, dù sao nói có sách mách có chứng mà."
Lúc Tôn Lộ bị Lưu Cốc Đức chỉ trích, sắc mặt đã tái mét, nhưng cô biết phân rõ phải trái, không tiện ham chiến, nhất là cái loại văn mắng này, cô thật sự không am hiểu, cho nên có hơi hối hận vì vừa rồi mình nhất thời nhanh mồm nhanh miệng.
Cũng may, đúng lúc mấu chốt này, Trần Thanh Xuyên đứng ra, đỡ đòn kế tiếp thay cô.
Chuyện này cũng giống như cô ra ngoài gây chuyện, xong xuôi không tự thu dọn được tàn cục, Trần Thanh Xuyên chỉ đành thay cô xử lý.
Cách nghĩ này khiến trong lòng cô cảm thấy ấm áp, đây là cảm giác cô chưa từng được cảm nhận từ ai, ngay cả chồng cô cũng không, chồng cô còn chẳng hiểu gì, toàn bộ đều dựa vào người nhà sắp xếp...!Đương nhiên, đây đều là mấy lời linh tinh, tóm lại hiện tại cô cực kỳ biết ơn Trần Thanh Xuyên.
Thế nhưng tâm tư của Trần Thanh Xuyên lại không tại ở đây, nếu đã chọn ra mặt thay Tôn Lộ, anh đương nhiên phải trả lời chất vấn của Lưu Cốc Đức, giống như lúc này Lưu Cốc Đức đang lớn tiếng chất vấn anh: “Tôi đã trải qua rất nhiều chuyện, tôi thậm chí còn được một doanh nghiệp mời về làm thầy dạy văn hóa doanh nghiệp, đây là cảnh giới của tôi, tôi dùng cảnh giới của mình để giải thích quan điểm của tôi."
"Cậu đương nhiên là không được, cho dù là thầy cậu cũng không được, cả đời ông ta chỉ biết đóng cửa đọc sách, rời xa thực tế, thế thì có ích gì? Tầm nhìn của ông ta hạn hẹp chỉ như con kiến, thế giới trong mắt một con kiến, há có thể sánh bằng thế giới trong mắt của đại bàng?!"
Ỷ vào việc mình từng được mời dạy văn hóa doanh nghiệp, Lưu Cốc Đức cho rằng mình rất giỏi, điều này khiến Trần Thanh Xuyên cảm thấy thật buồn cười.
Nếu Lưu Cốc Đức đã không muốn tranh luận quan điểm với anh mà muốn so sánh tầm nhìn, được thôi, tầm nhìn của anh vốn rộng lớn hơn ông ta nhiều.
"Theo tôi được biết, cái gọi là văn hóa xí nghiệp, chỉ là thứ để các doanh nhân mạ vàng cho doanh nghiệp của họ, bọn họ tiêu tiền thuê một người nổi tiếng được công nhận có văn hóa đến ngồi trấn thủ, làm đẹp cho doanh nghiệp của mình.
Về vấn đề này, thầy đây là một người nổi tiếng, đây coi như là một loại công nhận đến từ doanh nghiệp, tôi bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với điều này.
Nhưng thầy tôi, rõ ràng cũng là một người nổi tiếng."
"Thầy cho rằng không có xí nghiệp nào từng đến mời thầy tôi sao? Đương nhiên là có, nhưng lại bị thầy tôi từ chối, bởi vì ông ấy khinh thường tham gia những dịch vụ thô tục này, chỉ muốn chuyên tâm nghiên cứu văn hóa cổ đại, tôi nghĩ đây là nguyên nhân vì sao thầy tôi đứng đầu ngành, không phải sao?"
Trần Thanh Xuyên hỏi lại, đổi lấy nụ cười khẩy của Lưu Cốc Đức: “Câu nói mời là mời, một câu khẳng định thầy cậu từ chối cũng chẳng ai tra được, anh bạn nhỏ này đúng là biết nói lý, đáng tiếc lại là thứ đạo lý không nhìn thấy cũng không sờ được!"
Tôn Lộ ngồi bên cạnh có chút sốt ruột thay Trần Thanh Xuyên, dù sao bố cô ấy thật sự chưa từng được ai mời, cũng chưa nghe nói có ai mời ông ấy.
Có lẽ có, nhưng Tôn Chính Đạo trước giờ không thích khoe chuyện này.
Ngay cả người làm con gái như cô ấy cũng không biết, làm sao Trần Thanh Xuyên có thể biết được? Cho nên Tôn Lộ tưởng Trần Thanh Xuyên đang dát vàng lên mặt bố mình.
Nhưng ở trong mắt Trần Thanh Xuyên, Tôn Lộ nghĩ như vậy cũng không sai, anh đúng là đang dát vàng lên mặt Tôn Chính Đạo, anh không chỉ muốn dát vàng, anh còn muốn gia cố cho nó vững chắc, để người ta có điều tra ra cũng là sự thật!
Cho nên anh nói với Lưu Cốc Đức: "Làm sao thầy dám chắc chuyện tôi đang nói không nhìn thấy cũng không sờ thấy được?"
"Nếu thầy đã nói như vậy, vậy tôi cũng xin nói thẳng thế