Khi lòng Tôn Lộ vẫn đang tràn ngập sự cảm kích dành cho Trần Thanh Xuyên thì đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
Hiện tại Tôn Lộ không đeo tất chân, hai chân còn bôi keo nha đam, thoạt nhìn thật sự chướng tai gai mắt vô cùng, vì thế cô ấy đã vội chạy trở lại phòng tắm, chỉ sợ bị người vừa gõ cửa tiến vào phát hiện, lại hiểu lầm cô ấy và Trần Thanh Xuyên làm chuyện không đứng đắn trong văn phòng.
Nhưng thực tế chứng minh cô ấy đã suy nghĩ nhiều, người gõ cửa tiến vào là Ngô Thiến Thiến.
Ngô Thiến Thiến đi rồi, Tôn Lộ mới ra khỏi phòng tắm, sau đó cô ấy phát hiện trên bàn xuất hiện một bộ quần áo.
Bộ quần áo này cũng không phải loại hàng hiệu đắt tiền gì, mà chỉ là bộ đồ công sở đơn giản, áo sơ mi trắng cộc tay cộng với chiếc váy màu đen, là đồ chuẩn của dân công sở.
Nhìn thấy bộ quần áo này, Tôn Lộ lập tức hiểu ra, cô ấy nhận thấy Trần Thanh Xuyên thật sự rất cẩn thận.
Sườn xám của cô ấy bị ướt, đương nhiên không thể mặc như vậy ra ngoài, nếu không chắc chắn sẽ trở thành vật soi mói trong mắt người khác.
Và Trần Thanh Xuyên đã suy tính vấn đề này thay cô ấy, cho nên anh mới kêu Ngô Thiến Thiến đi tìm bộ đồ công sở mang tới.
Mặc dù không phải loại quần áo đắt tiền gì, nhưng lại có thể cho Tôn Lộ một diện mạo khác chỉnh tề sạch sẽ, không đến mức bị xấu mặt ngoài đường, điều này thật sự khiến lòng Tôn Lộ như được sưởi ấm, cảm giác được Trần Thanh Xuyên chăm sóc thật tỉ mỉ, thật chu toàn.
“Sư đệ, cảm ơn cậu, cậu tìm keo nha đam giúp tôi, còn tìm quần áo giúp tôi nữa, thật lòng cảm ơn cậu.
”
Giờ này khắc này, trong lòng Tôn Lộ tràn ngập lòng biết ơn đối với Trần Thanh Xuyên, những lời cảm ơn sẽ không thể diễn tả được hết lòng biết ơn chân thành bên trong cô ấy.
Có điều, Trần Thanh Xuyên lại không để bụng những chuyện này, hiện tại tâm tư Trần Thanh Xuyên cũng không nằm ở đó, anh cảm giác có hơi đau đầu.
“Chị à, chị trốn trong phòng tắm cũng không sao, nhưng tốt xấu gì chị cũng nên đem đôi tất ướt dầm dề này đi chứ!”
“Chị không biết là, vừa rồi khi thư ký nhìn thấy đôi tất này cô ấy đã nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, giống như là coi tôi như loại quái đản đâu…”
Trần Thanh Xuyên không bịa chuyện tán gẫu, anh nói sự thật.
Vừa rồi, sau khi Ngô Thiến Thiến bước vào phòng, nhìn thấy đôi tất xong ánh mắt cô ấy lộ rõ vẻ kỳ quái, chỉ thiếu nước chưa hỏi Trần Thanh Xuyên đường đường là một người đàn ông cao lớn, tại sao lại mân mê một đôi tất, có phải anh có suy nghĩ biến thái, thậm chí còn không thể hiểu nổi hành vi này của Trần Thanh Xuyên.
Và khi Tôn Lộ biết được chuyện này, trên mặt cô ấy cũng lộ vẻ không biết phải làm sao, không ngờ hành động đó của cô ấy lại khiến Trần Thanh Xuyên lâm vào thế khó.
“Hay là, hay giờ tôi tới đó giải thích với thư ký cậu!”
Đề nghị của Tôn Lộ bị Trần Thanh Xuyên từ chối, loại chuyện này sao có thể giải thích được, càng bôi càng đen.
Để Tôn Lộ đi giải thích, lại khiến Ngô Thiến Thiến cho rằng anh làm loạn với người khác trong văn phòng, vậy càng khó nói hơn.
Cho nên anh từ chối đề nghị của Tôn Lộ: “Chuyện này dừng ở đây thôi, không cần nhắc lại nữa…”
Chuyện này khiến Tôn Lộ không hề dễ chịu chút nào, Trần Thanh Xuyên người ta giúp cô ấy, kết quả cô ấy lại khiến Trần Thanh Xuyên phải khó xử, thật là đáng trách.
Cũng may là Trần Thanh Xuyên không nói thêm cái gì nữa, cho nên trong lòng cô ấy mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Ngồi trong văn phòng hơn mười phút sau, xác định hai chân không còn vấn đề gì nữa, Tôn Lộ muốn rời đi.
Giờ phút này cô ấy đã thay bộ đồ công sở kia, mặc dù không quá hợp với cô ấy, nhưng vẫn không thể che lấp vẻ đẹp của cô ấy.
Có điều, vấn đề chính là bộ đồ công sở này có hơi mỏng, mà quần áo bên trong Tôn Lộ hơi sáng màu, cho nên cô ấy có hơi xấu hổ, lỡ như lên phố bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cũng may Trần Thanh Xuyên đã suy xét rất chu toàn, anh ngỏ ý mình sẽ lái xe đưa cô ấy quay về khách sạn.
Trái tim Tôn Lộ lại cảm thấy ấm áp hơn, thậm chí cô ấy còn cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở bên Trần Thanh Xuyên, cô ấy không cần phải mở miệng nói bất cứ cái gì, Trần Thanh Xuyên sẽ luôn tự mình lo lắng suy nghĩ cho cô ấy, giúp cô ấy xử lý từng chút một, loại cảm giác này vô cùng tốt, dù là bất kỳ ai cũng không thể mang tới cho cô ấy, bao gồm cả chồng cô ấy cũng không thể mang lại được.
Trong một khoảnh khắc nào đó, cô ấy thậm chí còn có suy nghĩ rằng đây mới chính là người đàn ông mà cô ấy nên kết hôn.
Cũng không phải cô ấy thích Trần Thanh Xuyên và muốn vượt quá giới hạn với anh, mà chỉ là cô ấy thích loại cảm giác được người ta quan tâm chăm sóc từng chút một này.
Cho nên ở điểm này mà nói, cô ấy thầm hâm mộ Tô Tuyết, Tô Tuyết đã thật sự tìm được một người đàn ông không tồi…
Trần Thanh Xuyên lái xe chở Tôn Lộ quay về Đại Minh Thánh Thiện, sau