Vì vậy, khi bàn chân nhỏ đá qua một lần nữa, anh dùng chân bóp chặt nó, không cho nó có cơ hội chạy.
Sau đó anh đắc ý nhìn Tô Tuyết, nhưng lúc này Tô Tuyết đang cùng Hàn Thiếu Tông nói chuyện, hiển nhiên không có chú ý tới bên này.
Đó là chuyện bình thường, nếu có bất kỳ biểu hiện bất thường nào, để Hàn Thiệu Tông nhìn thấy thì không hay lắm.
Nhưng sau khi Tô Tuyết nói chuyện với Hàn Thiệu Tông xong, cô lại trò chuyện với Lý Hiếu Mỹ như không có chuyện gì xảy ra.
Giỏi giả bộ đấy, cứ như là không có gì xảy ra, dĩ nhiên Trần Thanh Xuyên không bỏ cuộc, anh phải khiến Tô Tuyết đầu hàng.
Vì vậy, anh trực tiếp vươn tay nhấc bàn chân nhỏ bị kẹp lên, thậm chí còn cởi bốt trên chân Tô Tuyết ra, sau đó nhẹ nhàng cào vào đáy tất của đối phương.
Anh không dùng quá nhiều lực, sợ Tô Tuyết nhịn không được.
Nhưng sau đó Trần Thanh Xuyên đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra Tô Tuyết rất kiên nhẫn, cô có thể chịu đựng được kiểu cào này, mặc dù đôi chân nhỏ của cô đã cố gắng hết sức để giãy giụa, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cô không hề biểu lộ chút nào, rất đáng phục đấy.
Nhưng Trần Thanh Xuyên cũng không tin Tô Tuyết sẽ không có phản ứng.
Thế là anh tiếp tục cào vào lòng bàn chân đối phương, dù có vùng vẫy thế nào cũng không chịu buông tay, nhưng mà…
Chỉ sau hai phút, rốt cuộc Tô Tuyết cũng không nhịn được nữa, bởi vì vừa mở miệng đã chứng minh rất rõ điều này.
"Mọi người ăn đi, con đi toilet!"
Trần Thanh Xuyên rất đắc ý, anh biết bất kể Tô Tuyết có tỏ ra bình tĩnh như thế nào, cô chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được.
Tuy nhiên, sự tự mãn của anh kéo dài chưa đầy ba giây trước khi anh hoàn toàn choáng váng.
Bởi vì sau đó Tô Tuyết đứng dậy và đi về phía cửa.
Trần Thanh Xuyên thật sự sững sờ, chân còn ở trong tay anh, sao Tô Tuyết lại đi qua đó được? Chết rồi, nhầm người rồi!
Khi Trần Thanh Xuyên nhận ra điều này, đôi mắt anh vô thức lướt qua khuôn mặt của Lý Hiếu Mỹ và Hàn Sương.
Đương nhiên, chỉ có phụ nữ mới có thể đi bốt, không thể nào là Hàn Thiệu Tông, và sau đó anh đã nhìn thấy vẻ mặt buồn bực và xấu hổ trên khuôn mặt của Hàn Sương.
Trần Thanh Xuyên thực sự muốn khóc mà không ra nước mắt, sao lại đụng trúng họng súng như vậy chứ.
Anh còn đang đắc ý tưởng mình đang trêu chọc Tô Tuyết, nhưng anh nào biết đó là chân của Hàn Sương.
Không còn cách nào, sau khi ý thức được mình nhận lầm người, Trần Thanh Xuyên vội vàng buông tay, Hàn Sương cũng nhân cơ hội rút chân nhỏ rồi mang bốt vào.
"Bố, mẹ ăn cơm trước đi, con cũng đi vệ sinh."
Hàn Sương đứng dậy đi về phía cửa, Trần Thanh Xuyên cũng đứng dậy: "Con bảo khách sạn thêm chút đồ ăn."
Lý Hiếu Mỹ vội vàng nói rằng không cần, món ăn đã quá nhiều rồi, nhưng Trần Thanh Xuyên nhất quyết không chịu.
Sau khi Trần Thanh Xuyên đi ra ngoài, Lý Hiếu Mỹ cười nói: "Đứa nhỏ này, khách sáo quá..."
Trần Thanh Xuyên khách sáo sao? Anh không khách sáo, anh muốn tìm cơ hội nhanh chóng giải thích chuyện này với Hàn Sương!
Sau khi ra ngoài, Trần Thanh Xuyên nhanh chóng đuổi theo Hàn Sương, nhưng dù anh có gọi Hàn Sương thế nào, cô ta cũng không dừng lại.
Thấy cô ta sắp vào phòng vệ sinh nữ, Trần Thanh Xuyên không thể không kéo cô ta vào căn phòng trống bên cạnh.
Sau khi bước vào căn phòng tối đen như mực, Hàn Sương theo bản năng cảm thấy hoảng sợ, cho rằng Trần Thanh Xuyên sẽ làm điều gì đó có lỗi với cô ta.
"Trần Thanh Xuyên, anh làm sao vậy? Còn dám làm càn, tôi sẽ gọi người đến đấy!"
Trần Thanh Xuyên rất bất đắc dĩ: "Tôi thật không phải cố ý lôi kéo cô, nhưng cô hoàn toàn không nghe tôi giải thích, tôi có thể làm sao bây giờ?"
"Vừa rồi cô đá vào chân tôi dưới gầm bàn, tôi còn tưởng là chị gái của cô, vừa lúc nhìn lên còn thấy chị cô nháy mắt với tôi."
“Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ cô lại đá tôi hai cái, cho nên tôi mới chụp lấy chân cào thôi.”
"Nhưng ai biết cái chân kia là của cô chứ, đang yên đang lành ăn cơm sao cô lại chọc ghẹo tôi chứ?”
Trần Thanh Xuyên vừa nói lời này ra, Hàn Sương liền xấu hổ không thôi: "Anh nói nhảm gì đó, làm sao tôi có thể trêu chọc anh chứ!"
Trần Thanh Xuyên sửng sốt: "Vậy ý của cô là sao,, trước đó không phải cô đá tôi sao?"
Hàn Sương thực sự, thực sự không thể giải