Tô Tuyết nói với Trần Thanh Xuyên rằng Hàn Sương đã rời đi, rời khỏi đây và đã quyết định ra nước ngoài.
Trần Thanh Xuyên rất ngạc nhiên, anh không bao giờ ngờ tới kết quả như vậy, không hề có dấu hiệu báo trước.
Sau đó Tô Tuyết nói với Trần Thanh Xuyên: "Cũng không phải hoàn toàn bất ngờ.
Em nghe mẹ nói trước đó con bé đã do dự có nên ra nước ngoài hay không, chỉ là vẫn chưa đưa ra quyết định.
Chắc là vì chuyện ngày hôm qua khiến con bé đau lòng nên mới lựa chọn xuất ngoại.”
Sau khi Tô Tuyết nói xong, Trần Thanh Xuyên cuối cùng cũng hiểu ra, có lẽ cũng giống như phân tích của Tô Tuyết.
Trầm mặc một hồi, Trần Thanh Xuyên ôm Tô Tuyết vào trong ngực: “Cũng là chuyện tốt, ít nhất cô ta có thể một mình tĩnh tâm một chút, sau này sẽ phát hiện bản thân chỉ bốc đồng mà thôi.”
Tô Tuyết ậm ừ, không nói gì nữa.
Vào ban đêm, khi họ đang nằm trên giường, Tô Tuyết đột nhiên nói với Trần Thanh Xuyên: “Thật ra, nếu anh thực sự thích Tiểu Sương, em cũng không có bất kỳ phản đối nào.
Con bé nói đúng, anh ưu tú như thế, em có thể thích anh thì con bé cũng có thể, cũng không phải tội lỗi gì ghê gớm.”
Trần Thanh Xuyên không nói nên lời: “Không phải tội lỗi, nhưng nó liên quan đến vấn đề đạo đức.
Các em là chị em, em đang nghĩ gì vậy hả! Kể từ khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, loại chuyện này đã không được luật pháp cho phép, thế mà em vẫn còn suy nghĩ phong kiến như thế.”
Tô Tuyết có chút xấu hổ khi nghe Trần Thanh Xuyên nói, thực ra cô chỉ nghĩ rằng nếu Trần Thanh Xuyên thực sự yêu Hàn Sương, cô sẽ không ngại có thêm chăn gối, chỉ là sau này trong lòng cô sẽ cảm thấy chua chát chút thôi.
Nhưng Trần Thanh Xuyên rõ ràng là không cho cô cơ hội cảm thấy đau đớn, điều này có thể thấy được từ biểu hiện của Trần Thanh Xuyên.
Nên dù bị dạy dỗ nhưng trong lòng cô vẫn ngọt ngào, sung sướng khôn tả…
Vài ngày sau khi Hàn Sương rời đi, Lý Hiếu Mỹ cũng rời đi, dù sao bà ấy cũng không thể sống ở đây mãi.
Về phần con gái Tô Tuyết, bà ấy đương nhiên không nỡ chia tay, nhưng bà ấy cũng biết có một số việc không thể vội vàng được, dù sao Tô Tuyết đã sống ở đây ba mươi năm, nếu ép cô về thì sẽ chỉ gây thêm mâu thuẫn cho tình cảm của bọn họ thôi.
Cho nên bà ấy sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy, sau này bà ấy thà thường xuyên đến thăm con gái còn hơn làm chuyện ngu xuẩn đó.
Sau khi Lý Hiếu Mỹ rời đi, Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết trở lại cuộc sống yên bình.
Tô Tuyết bận rộn với văn hóa Đông Tinh của mình, mặc dù trong khoảng thời gian đó cô đã gặp phải một số rắc rối trong kinh doanh, nhưng sau những tổn thất trước đó, cô đã rút ra được kinh nghiệm, cũng không cần Trần Thanh Xuyên đứng ra giải quyết nữa, cô đã sử dụng trí tuệ của mình để giải quyết mọi chuyện rất tốt.
Trần Thanh Xuyên cũng đã và đang phát triển chi nhánh của Tập đoàn Đại Minh, dưới sự lãnh đạo của anh, hiệu suất của toàn bộ chi nhánh đã tăng vọt, thậm chí sắp bắt kịp sự phát triển của hai chi nhánh cấp tỉnh khác.
Điều đáng ngưỡng mộ hơn là ngoài việc kiếm tiền nhiều hơn, chi nhánh của Trần Thanh Xuyên còn có danh tiếng tốt, đây là thứ không thể dùng tiền để đổi được.
Vì vậy, rất nhiều người trong nhóm quản lý cấp cao nhất trước đây đã nghi ngờ về năng lực của Trần Thanh Xuyên, nhưng bây giờ họ đã bị sự thật vả vào mặt.
Ít nhất, nếu bọn họ đổi vị trí với Trần Thanh Xuyên, bọn họ sẽ không có cách nào đạt được thành tích như của Trần Thanh Xuyên.
Mọi thứ dường như đang phát triển rất thuận lợi, cuộc sống tương lai đầy tươi đẹp.
Chỉ là điều bất ngờ sẽ luôn xuất hiện, khi người ta thoải mái thì liền đánh lén, nhẹ thì chọc tức, nặng thì đánh chết, giống như chuyện hôm nay Trần Thanh Xuyên gặp phải, bất luận thế nào anh cũng không ngờ.
“Họp định kỳ đầu tháng, thế mà hơn phân nửa quản lý cấp cao vắng mặt, tôi muốn biết bọn họ đi đâu rồi, hả?!”
Họp định kỳ đầu tháng được tổ chức hàng tháng, đây là một truyền thống lâu đời, từ rất lâu trước khi Trần Thanh Xuyên nhậm chức.
Khi bắt đầu nhiệm kỳ, mặc dù có người không tin phục nhưng anh vẫn sẽ tham dự cuộc họp này.
Tuy nhiên, một sự cố lớn đã xảy ra vào ngày hôm nay, khi Trần Thanh Xuyên đợi đến giờ họp, một nửa quản lý cấp cao của chi nhánh đã vắng mặt.
Thật giống như một trò đùa, may mắn là lãnh đạo công ty không cần đi xe đưa đón đi làm, nếu không thì